Định Mệnh Ngang Trái : Anh Yêu Em

Chương 1


Bạn đang đọc Định Mệnh Ngang Trái : Anh Yêu Em – Chương 1

1. Cơn ác mộng khó có thể xóa bỏ.
Trong cơn mê nó như lạc lối.
Thời gian và không gian như ngưng đọng.
Xung quanh nó không có ai, không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng đêm lạnh lẽo bao phủ quanh mình.
– Nguyệt nhi, con nhất định phải sống tốt – Sau lưng nó mờ ảo xuất hiện hình bóng 1 người phụ nữ, rất đẹp, rất giống nó.
– Mẹ, mẹ ơi…. – Nó ngơ ngác chạy theo nhưng hình ảnh đó chợt biến mất, trả lại cho nó bóng tối dày đặc lúc đầu.
– Mẹ ơi, mẹ ở đâu? – Nó quay quần gào thét, người mẹ thương yêu nó nhất, cũng là người nó kính trọng nhất đã bỏ nó đi thật rồi.
– Mày là điềm xui cho gia đình này….
– Mày là đứa con bị nguyền rủa…
– Vì mày mẹ mày mới chết….
– Vì cứu mày mà mẹ mày mới chết…..

– Mày là đứa con bất hiếu….
Chớp mắt 1 cái, bóng đen biến mất. Trước mắt nó là hàng nghìn hàng vạn người sỉ vả nó, nguyền rủa nó, chỉ trích nó…..
Tại sao không có 1 ai ở bên nó, bảo vệ nó, che chở cho nó?
Nó hoảng sợ, nó lạc lối….
– Không phải mà….Tôi không làm gì hết…..Tôi không làm gì hết mà….. – Nó lắc đầu nguầy nguậy, lên tiếng phản bác những điều không đúng sự thật kia. Nhưng cổ họng như nghẹn lại, nó nói không nên lời. Những lời nó sỉ vả, chỉ trích nó vẫn vang lên không ngừng, như hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào tim nó, đau.
Nó muốn khóc, nhưng nước mắt không thể rơi.
Nó muốn gào thét, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Nó muốn bỏ trốn, nhưng đôi chân như hóa đá.
– Không, đừng nói nữa….Không được nói nữa….
– KHÔNG…. – Nó hét to lên 1 tiếng rồi tỉnh giấc.
Thì ra chỉ là giấc mơ.
– Nguyệt nhi, em làm sao vậy? – Cửa phòng bật mở, 1 người thanh niên hốt hoảng chạy vào.
– Anh 2… – Nó ngồi dậy, ngẩng cao gương mặt mồ hôi đầm đìa để có thể nhìn rõ thanh niên trước mặt, giọng nói đầy lo âu, uất ức, đôi mắt ngọc long lanh nước, tưởng như có thể trào dâng bất cứ lúc nào.
– Ừm….anh đây…. – Hắn ngồi xuống bên giường, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nó. Người anh 2 này không ai khác chình là Vương Nhật Thiên.
– Hic….hic….. – Khoảng khắc được hắn ôm vào lòng, mọi cảm xúc của nó như vỡ ào, nó thút thít trong lòng hắn. Ở bên hắn, nó thật không sợ gì nữa, chỉ còn 1 cảm giác gọi là bình yên.
– Sao vậy? Lại thấy ác mộng nữa à? – Hắn dịu dàng hỏi, đôi mắt đầy yêu thương lo lắng. Nguyệt nhi của hắn từ lúc về đây ở đã 6 năm rồi, vậy mà cơn ác mộng đó vẫn bám lấy nó dai dẳng. Lúc nó hét to lên như vậy, hắn thật hoảng sợ, sợ rằng nó không thể quên được kí ức năm đó, sợ rằng nó sẽ mãi mãi sống trong ám ảnh, hắn thật rất lo lắng. Năm nay nó đã 14 tuổi rồi vậy mà vẫn sợ phải ngủ 1 mình, chỉ đơn giản là vì cơn ác mộng đó. Hằng đêm nó đều không yên giấc, cứ nửa đêm sẽ lại tỉnh giấc vì gặp ác mộng, mỗi lần như vậy rất khó để nó ngủ lại, trừ khi hắn ngủ cùng nó. Hắn thật không hiểu, trong mơ nó đã thấy gì mà hoảng sợ như vậy, mỗi lần hắn hỏi thì nó chỉ ậm ừ cho qua.
Nó không trả lời, chỉ nằm trong lòng hắn run rẩy đủ cho hắn biết câu trả lời.
– Đừng sợ, có anh ở đây mà. – Hắn âu yếm an ủi nó, mỗi lời phát ra hết sức nhẹ nhàng, thật không giống với bản tính máu lạnh thường ngày. Người ta nói Chỉ khi đứng trước mặt Nguyệt nhi hắn mới là con người quả không sai.
Hắn cứ ôm nó như vậy, để mặc nước mắt nó thấm ướt áo mình.
Một lúc lâu sau, thấy nó đã nín dần, sự hoảng loạn cũng đã dịu lại, hắn đỡ nó nắm xuống giường.

– Ngủ đi…. – Hắn dịu dàng lau lau nước mắt vương trên mặt nó, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng tráng cao thông minh.
– E….em….s…..sợ……lắm….. – Nó cất tiếng nói nũng nịu, âm điệu còn chưa hết run rẩy.
– Vậy anh 2 ngủ với em nhé. – Không đợi nó đồng ý, hắn nhanh nhẹn chui vào chăn, vòng tay ôm nó vào lòng, để đầu nó tựa lên vai mình, bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nó qua 1 lớp áo.
– Anh 2…em vẫn không ngủ được… – Nằm 1 lúc lâu nó mới lên tiếng, sự run rẩy đã không còn, thay vào đó là âm điệu khàn khàn mị hoặc.
– Sao vậy? – Hắn cố gắng đèn nén ham muốn cơ thể, chỉ cần tiếp xúc nhẹ với nó, dù chỉ 1 chút thôi cũng có thể khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất trong con người hắn, không rõ lí do.
– Anh 2 hát em nghe đi…. – Nó nũng nịu nó, đầu dụi dụi vào ngực hắn, tay vòng qua ôm chặt thắt lưng hắn, khiến 2 khối cơ thể dính chặt vào nhau, thật khớp, thật vừa vặn.
– Anh 2 hát dở lắm đấy…. – Hắn nâng mặt nó lên, yêu chìu búng vào mũi nó 1 cái.
– Kệ, anh 2 cứ hát đi…. – Nó xoa xoa mui, mặt nhăn lại đáng yêu.
– Vậy thì anh sẽ vì em trổ nghệ….E hèm – Hắn khẽ đằng hắng 1 tiếng, cất giọng hát ngọt ngào.
Ngày em xuất hiện trong đời anh, lần đầu tiên
Anh đã biết ta là định mệnh của nhau
Ông trời muốn ta bên nhau nên gửi em đến với anh
Anh yêu em, rất lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp nhau

Chỉ có điều, số phận trêu đùa chúng ta
Nếu được, anh muốn đưa em đi thật xa
Đến 1 nơi chỉ có 2 chúng ta
Chỉ có hạnh phúc vĩnh hằng của chúng ta
Anh ước gì, em không phải là em
Để anh có thể chân thành nói yêu em
Anh yêu em, rất lâu rồi, rất lâu rồi
Nếu có kiếp sau, anh nguyện, anh không phải là anh. [mình chém nhá :P]
Bài hát kết thúc nó cũng say giấc từ lúc nào.
– Nguyệt nhi, em có hiểu lòng anh? Bài hát này là tấm lòng anh trao cho em. Anh yêu em. – Hắn cúi đầu, đặt đôi môi mỏng lên môi nó, 1 nụ hôn thắm thiết chứa đựng bao lời khó nói.
Hắn ngồi dậy, bước xuống giường, kéo tấm chăn đắp kín cho nó rồi xoay người bước đi. Vừa bước được 2 bước lại quay lại, hôn nó thật lâu, thật lâu không muốn rời. Cuối cúng vẫn phải chấm dứt, hắn lưu luyến tách cánh môi bạc ra khỏi đôi môi căng đỏ còn đang hé mở. Từ trên cao nhìn xuống thân ảnh phía dưới, hắn tự hứa với lòng sau này phải đem lại cho nó hạnh phúc mà ai cũng phải ghen tị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.