Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 8: Chị Nuôi
Biệt thự nhà nó
– Chào mẹ con đi học, em đi đây nha chị- Nó vui vẻ chào
– Để con ra đóng cửa cho- Huyền nói quay về phía 1 người hầu.
– Vâng thưa tiểu thư.
– Em chào chị ạ- Mi lễ phép nói
– Ừ, hai em đi cẩn thận nha- Chị nó nói, vẻ mặt thoáng buồn
Chị nó vừa đi vào
– Nè, chị Huyền sao vậy, hình như có tâm sự thì phải.- Mi tò mò
– Mình cũng không biết nữa, mấy hôm nay chị ấy đều như vậy- Nó
– Thôi, tụi mình đi học đi- Mi
Nhà nó
– Ủa, mẹ tôi đâu hả chị Hồng- Nó thấy lạ, trong nhà vắng vẻ không có ai cả, mẹ và chị nó hay làm việc ở nhà nhưng từ nãy giờ nó có ai đâu
– Phu nhân đi đến công ty, còn tiểu thư thì ở trong phòng từ sáng đến giờ.
– Thôi được rồi, đưa chìa khoá phòng chị Huyền cho tôi- Nó nói vẻ lo lắng, chị nó không thích yên lặng hay ngột ngạt, trừ khi đi ngủ còn lại chị ấy ở trong phòng chưa được 1 giờ thì đã không chịu nỗi, vậy mà giờ lại tự nhốt mình trong phòng từ sáng đến giờ.
– NhưnG……. thưa tiểu thư, đại tiểu thư dặn là không ai được làm phiền- Cô nói vẻ lo sợ
– Không sao đâu- Nó vẻ vẻ kiên quyết
– Nếu tiểu thư đã nói vậy thì chìa khoá đây nè
Nó chạy thẳng lên phòng Huyền, nhẹ nhàng mở cửa ra, nó thấy chị nó đang cầm trên tay mấy tờ giấy gì đó, mắt sưng húp lên vì khóc nhiều, Nó tiến lại gần chị nó và thấy trên đó là hồ sơ bệnh án chị nó bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nếu phẩu thuật chi phí rất à khả năng thành công chỉ có 10%, nước mắt nó tuông ra thì ra là vậy chị nó mới không cho nó và mẹ nó biết vì sợ mọi người sẽ buồn.
– Chị!!!- Nó nói mắt rưng rưng. Nghe thấy nói gọi, chị nó vội cất hết giấy đó vào dưới giường, lau nước mắt nói
– Sao em vào phòng chị hả, ai cho em cái quyền vô phép tắc như vậy chứ- Chị nó tức giận nói nhưng nó không quan tâm
– Sao chị lại giấu cả nhà chứ, sao chị không nói cho em với mẹ biết, chị làm như vậy là đúng hay sao, giai đoạn cuối thì sao chứ, vẫn còn hy vọng cơ mà, chị tuy không phải chị ruột của em nhưng chị đối với em rất tốt, mất chị em không đau hay sao, chị làm như vậy không phải là giết một mình chị mà chị đã giết đi cả nhà này, sao chị không nói với em cơ chứ, chẳng lẽ chị vẫn xem em như người ngoài hay sao, chị thật quá đáng- Nó nói nước mắt rưng rưng, nó vẫn nhớ lần đầu lúc nó và Huyền gặp nhau, lúc đó Guyền vẫn còn trong trại trẻ mồ côii. Hôm đó do không để ý nên đã trược chân ngã xuống sàn nhà, chính chị đã soa thuốc cho em mặc dù chúng ta không quen biết thì giờ nó làm sao để mất chị được.
– Chị… chị xin lỗi- Huyền- Nhưng xin em đừng nói với mẹ được không, chị không muốn làm ẹ buồn
– Người chị mạnh mẽ, luôn động viên em mỗi khi em buồn, giúp em lấy lại ý chí mỗi khi em vấp ngã, người chị luôn tự tin, dù khó khăn gì cũng coos gắng vượt qua, NGƯỜI CHỊ ĐÓ ĐÂU RỒI CHỨ- Nó nói vẻ thất vọng
– Sao vậy, sao con không nói với mè vậy hả, mẹ đã nghe hết rồi, ngày mai mẹ sẽ đưa con qua Mĩ điều trị, con nhất định phải kiên cường lên con nhé- Mẹ nó bước vào
– Mẹ nghe hết rồi ư???- Nó
– Vì mẹ vì em chị sẽ cố gắng- Chị nó nói đầy tự tin. Mẹ và nó mỉn cười hạnh phúc