Định Mệnh Không Thể Đổi

Chương 41: Hội Chợ​


Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 41: Hội Chợ​


Quay lại với hiện tại
Hoàng, Mi tới giúp Dương kéo nó lên khỏi đó. Nó cả người đầm đìa mồ hôi, nước mắt ướt nhoà trên khuôn mặt của nó. Qúa khứ đó thật sự rất đáng sợ, trước đây nó muốn nhớ lại nhưng giờ thì nó chỉ muốn những quá khứ đó biến mất khỏi cuộc đời nó.Dương nắm lại tay nó, sự ấm áp đó vẫn vậy nhưng cảm giác đó nó chỉ thực sự có khi ở bên Phong thôi, vậy thì cảm giác với Dương là gì kia chứ. Nó rút tay mình ra khỏi tay Dương rồi bước đi về nhà.
Biệt thự nhà nó
Nó bước về nhà, nó vẫn cứ nghĩ đến Phong, 5 năm rồi nhỉ, nhưng đối với nó chỉ như ngay hôm qua
– Anh nói sẽ bảo vệ em cơ mà, anh nói sẽ luôn ở bên cạnh em mà, anh nói dù có phải lục tung cả thế giới này thì anh cũng sẽ đi tìm em cơ mà, anh nói dối, sao anh nói mà không làm vậy hả, anh có biết em nhớ anh lắm không vậy- Nó khóc nước mắt đầm đìa, nó nhìn lên bầu trời, giờ nó chỉ muốn tìm Phong rồi chạy đến ôm chặt thật chặt Phong thôi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay nhưng tay vẫn nắm chặt sợi dậy chuyền đó.

Sáng hôm sau
-Uả mới sáng mà anh đến tìm em chi vậy- Nó vừa bước xuống thì đã thấy Dương ngồi dưới nhà đợi nó
– Ừ,thì anh đến dẫn em đi chơi thôi, được không vậy- Dương
– Cũng được nhưng đợi em thay đồ đa- Nó rồi nó đi nhanh lên phòng. Thật sự nó cũng không muốn lắm nhưng nó khong muốn làm Dương buồn.
Thế là hai người họ cùng nhau đi mua sắm, đi chơi cả ngày trông thật hạnh phúc và nó dường như cũng quên đi mọi thứ. Đến tối
– Mình đi về nha- Dương

– Ừ, cũng được, khoan đã, mình vào kia chơi đi, giờ em chưa muốn về đâu- Nó chỉ tay vào 1 hội chợ rất đông người
– Thôi cũng được, đi thì đi
Cứ tưởng mọi thứ sẽ ổn nhưng bất chợt nó nhìn thấy trong đám đông có 1 bóng hình của ai đó trông rất quen thuộc, tim nó bỗng đau nhói lên
– Anh đợi em ở đây chút nhé, em đi chút rồi về ngay- Nó vội vã chạy theo người đó. Nó chạy nhanh và đã đuổi theo kịp nhưng có 1 cảm giác lo sợ khiến nó không thể đến gần. Nó đứng nép vào góc tường cạnh đó nhìn, thực sự rất quen, nó cố nhớ lại
– Phong- Nó không thể lầm được đó là Phong, cô bỗng cảm thấy lo sợ, cố muốn bước đến đó nhưng lại không muốn. Chính lúc đó, từ phía sau có 1 người con gái đi đến khoát lấy tay hắn
– Mình về thôi anh, em mệt rồi- Cô gái đó nhõng nhẽo với Phong nhìn hai người có vẻ rất yêu thương nhau, tim nó lại cào xé, nó đau lắm rồi chạy đi thật nhanh
– Cô đừng lúc nào cũng tôi như vậy- Phong nói rồi lạnh lùng bước đi
Về phía Dương, anh đang cảm nhận được rằng nó đang xa dần anh, mỗi ngày, mỗi ngày, anh muốn mất nó như mất Hằng đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.