Định Mệnh Không Thể Đổi

Chương 18: Đi Chơi(2)​


Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 18: Đi Chơi(2)​


Chiếc xe dừng lại trước 1 căn biệt thự
– Hi, Mi- Nó vừa bước xuống xe thì đã gặp Mi đứng trước cửa nhà
– Sao tới trễ quá vậy, làm mình đợi sắp gãy chân rồi nè- Mi vừa thấy nó vào thì đã chạy ra đánh vào lưng nó 1 cái- Ủa ai đây???- Mi chỉ vào Phương
– Á, đây là Phương, em gái của……….- Nó chưa nói hết câu thì đã bị Phương chặn lại
– Của anh Dương- Phương vui vẻ nói
– Cái gì, em giá của cái tên dơ bẩn kia sao???- Mi nói nhỏ dần
– Chị nói vậy là ý gì- Phương liếc mắt nhìn nó rồi nhìn qua Mi
– Thôi đi hông nè, hay đứng đây luôn- Nó nói rồi bước lên xe, 2 nhỏ kia cũng ngoan ngoãn đi theo

Trên xe, không khí không còn yên tĩnh như trước mà rộn rã tiếng cười đùa
– Bây giờ chúng ta đi đâu đây chị hai- Phương hỏi mặt cười gian
– Đi công viên- Nó vui vẻ trả lời nhưng bỗng nhớ lại điều gì đó nó quay xuống liếc mắt nhìn Phương- Mới gọi chị bằng gì hả???
– Ớ, thì chị Ngọc- Phương cười như không có gì xảy ra. Nói rồi tụi nó lại nói cười vui vẻ
Ở công viên
– Em thích ăn kem, chỗ kia bán kem kìa- Phương kéo tay nó
– Không chịu đâu, mình muốn đi chơi cơ- Mi kéo nó lại. Thế là 2 đứa kia kéo qua kéo lại cãi nhau ầm ĩ
– Thôi, đủ rồi, chán 2 người thật, đi mua đồ ăn, mình vừa ăn vừa chơi- Nó

– Ừ- 2 đứa kia đồng thanh. Nó vừa quay ra đằng sau thì thấy có 1 người con gái đi cùng 1 chàng trai vừa bước đi, thoạt nhìn thì giống với chị nó nhưng chị nó còn chưa về kia mà, chắc là nó nhìn nhầm thôi. Thế là nó vui vẻ đi chơi cùng 2 nhỏ kia đến tận chiều tối
– Á, tối rồi thôi mình về đi- Nó kéo 2 con ham chơi kia đi- Hôm sau tụi mình đi tiếp
– Không- 2 đứa kia đồng thanh rồi tiếp tục chơi
– Không biết 2 người là gì mà ham chơi quá vậy- Nó dọn hết bãi rác do tụi nó gây ra rồi tới kéo đầu 2 con kia đi
– Chơi tí nữa thôi mà- Mi nũng nịu. Thế là tiếp tục chơi, hết cách nó đành đợi 2 đứa đó chơi chán mới về.
7h30p
– Tối lắm rồi, về đi- Nó gọi to- 2 người mà không chịu về thì biết tay với chị nhá( giở trò hăm doạ)
– Ừ thì về- Mi nói
Vừa về tới nhà thì nó đã thấy chị với mẹ nó đang ở đó
– A, mẹ, chị hai, nhớ 2 người quá à- Nó chạy tới ôm chặt mẹ với chị nó rồi xoè tay ra, Huyền biết ý nó nên lấy trong túi xách ra 1 hộp quà, bên trong là 1 con thỏ làm bằng đá ngũ sắc và thuỷ tinh, màu sắc luôn thay đổi, đôi mắt sáng long lanh trông rất đẹp
– Wow đẹp ghê luôn- Mắt nó sáng lên, vì quá mừng nên nó chẳng thèm để ý đến 1 người đang nhìn nó. Ôm con thỏ trong tay nó vui vẻ đi lên phòng hắn thu dọn quần áo mà cũng không biết hắn vào từ khi nào, nó vẫn thế cứ xem hắn như không khí, không thèm quan tâm chỉ chăm chú ngắm con thỏ thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.