Định Mệnh Không Thể Đổi

Chương 10: Đại Loạn(2)​


Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 10: Đại Loạn(2)​


10h
– Thôi, đi ngủ thôi, ớ chị ngủ ở đâu???????????- Nói 1 hồi cuối cùng cũng mệt, nó buồn ngủ rồi
– Chị ngủ ở phòng trống kế bên ý- Phương
– Đó sao, thôi, chỗ đó chị ngủ không được đâu, chị sợ những nơi lạnh lẽo lắm- Nó
– Biết sao giờ em không thích qua đó ngủ đâu, ngủ không quen em cũng không ngủ được, hay chị qua chỗ anh hai đi- Phương nảy lên ý tưởng
– Ừ- Thế là nó buồn bã đi qua phòng hắn đúng lúc hắn đang định đi ngủ
– Cô qua đây làm gì???- Hắn tức giận nói
– Thì qua đây ngủ chứ làm gì , bộ anh tưởng tôi rảnh qua đây chơi với anh à- Nó nói mặt yểu xìu

– CÁI GÌ?????????????Cô định ngủ với tôi à- Hắn đầu óc bậy bạ
– Haiz, suy nghĩ đi đâu vậy, ý tôi là tôi ngủ ở đây còn anh đi qua kia- Nó cười
– Phòng này của tôi cơ mà- Hắn nói. Biết dù có nói thế nào hắn cũng không chịu nhường nên phải dùng khổ nhục kế thôi
– Huhuhuhuhu, ngủ bên kia tôi sợ lắm, năn nỉ anh luôn đổi phòng cho tôi đi mà, hic hic, nha nha- Nó vừa nói vừa kéo tay hắn, mắt rưng rưng, mặt tội nghiệp, khuôn mặt đngs yêu của nó làm hắn không thể nào không mềm lòng
– Mặc cô chứ- Hắn cố tỏ ra lạnh lùng
– Anh không đổi tôi ngủ ở đây với anh- Nói rồi nó trèo lên giường nằm luôn, mắt nhắm lại , chưa được 1p nó đã ngủ mất tiêu hắn kêu thế nào cũng không dậy, nhìn mặt nó khi ngủ giống như thiên thần vậy( thì bình thường cũng vậy cơ mà), hắn nhìn nó mỉn cười rồi ôm gối đi ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau
– Sao rồi, tối qua ngủ ngon không???- Phương
– Rất ngon- Nó cười hì hì nhìn sang hắn. Thật sự thì tối qua hắn ngủ đâu có được vì mãi lo suy nghĩ về nó

– Thôi em đi học 2 người không đi học à- Phương hỏi buồn rầu
– Ừ- hắn và nó
8h sáng
– Nè anh làm gì vậy???Sao anh nó nãy giờ vậy, không nói chuyện với tôi à, xấu xa, chơi 1 mình thôi cơ đấy, bộ anh tôi là không khí à, nói gì đi chứ, bộ cắn trúng lưỡi nên nói không được hả- Nó cứ nhảy qua nhảy lại bên cạnh hắn hỏi lung tung
– Muốn chơi gì thì chơi đừng có làm phiền tôi- Hắn lạnh lụng quát.
Người gì đâu ý, kiếm gì chơi cho đỡ chán. Thế là nó đi lục tung căn phong của hắn. Còn hắn cứ chăm chú vào cái máy tính bảng. Đáng dời chắc giờ đang buồn lắm nhỉ
30p sau
– Kim Hoàng Kiều Ngọc, CÔ VÔ ĐÂY NGAY CHO TÔI- Nghe thấy gọi mình nó từ vườn hoa phóng nhay lên phòng hắn.- Xem những gì cô đã làm nè, phòng của tôi hay đống rác đây
– Hức hức, tại anh không thèm chơi với tôi chứ bộ, với lại cũng là anh nói muốn chơi gì chơi mà- Lại giở tuyệt chiêu ngàn năm
– Cô…………….cô……………- Hắn thẹn quá hoá giận, nó nói đúng quá mà là hắn cho đấy chứ
– Tôi vô tội, tôi đi chơi đây, pp ở lại dọn phòng vui vẻ.- Nó cười chạy luôn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.