Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 73
Sân sau trường THPT Blue Sky.
Ôm theo tất cả sự tổn thương, cô gái dáng người nhỏ nhắn nửa ngồi nửa quỳ nơi ghế đá, đang úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.
Thích rồi yêu đơn phương một người suốt bốn năm, đến lúc đủ dũng cảm để thổ lộ thì người ta lại phũ phàng từ chối, nói mình đã có người khác.
Đau! Đau như xé ruột xé gan, cộng thêm cả sự tuyệt vọng đến nao lòng. Tình yêu là gì mà khiến ta đau khổ đến như vậy. Cô tưởng chừng mình đang rơi xuống một bờ vực không đáy nào đấy, tối tăm, mù mịt. Đúng lúc đó, có một bàn tay đưa ra kéo cô dậy. Bàn tay ấy lạnh lẽo tựa như đá nhưng vững chắc đến không ngờ. Như tìm được chiếc thang cứu hộ, cô vội vàng leo lên, mong rời khỏ cái vực thẳm không đáy này.
– Cô yêu Hoàng Nguyên? – Chàng trai khuôn mặt đẹp như hoa nghiên đầu hỏi cô gái đang quỳ khóc.
Cô gái giật mình ngẩng lên nhìn, cảm xúc trên mặt thay đổi từ đau thương sang ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên sang ngại ngùng, rụt rè lên tiếng.
– Tam…Tam Thiên Vương.
– Gọi tôi là Jason! – Chàng trai nhẹ nhàng ra lệnh.
– Anh…sao anh biết chuyện tôi thích anh Nguyên?
– Xem ra cô rất yêu Hoàng Nguyên nên mới gọi thân mật như vậy. – Jason khóe miệng kéo lên thành nụ cười tà mị.
– Tôi…tôi…
– Không cần phải ngại…thế nào, có phải cô rất yêu Hoàng Nguyên?
– Đúng! Nhưng anh ấy không yêu tôi, anh ấy nói mình đã thích một người khác…tôi…tôi không muốn anh ấy phải khó xử vì tôi. – Cô gái nhìn thẳng vào Jason trả lời thành thật, hiếm có khi nào cô lại có dũng khí nói ra tất cả như lúc này.
– Vậy để tôi khuyên cô một câu, vứt cái gọi là tình yêu cao thượng gì đó đi, cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, yêu một người mà phải chống mắt ra nhìn người đó ở bên một đứa con gái khác thì thật là ngu ngốc. Yêu thì phải chiếm lấy người đó bằng mọi cách.
Ngừng một lát, Jason quan sát nét mặt cô gái nhỏ, nhếch môi cười, tiếp tục gieo giắc vào đầu cô gái những thứ chẳng mấy tốt đẹp.
– Nếu cô đã yêu Hoàng Nguyên như vậy thì giành lại cậu ấy đi, tôi sẽ giúp.
– Giúp…bằng cách nào? – Cô gái đã ngừng khóc, rụt rè hỏi.
– Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được.
Suy nghĩ một lát, cô gái cương quyết gật đầu, dù sao cũng chẳng mất gì.
Quay trở lại hiện tại, Hoàng Thiên Di nép sát mình vào cánh cửa, cả người khẽ run. Hai tháng qua cô nàng không biết mình đã biến thành người như thế nào nữa. Đắp lên mặt lớp mặt nạ dày cộm, học tập theo thói quen tính cách của một người mà mình mới biết vài tháng trước – Hàn Thiên Di. Đó có lẽ là điều điên rồ nhất trong cuộc đời cô nàng nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nhìn Hàn Thiên Di cười nói vui vẻ với Hoàng Nguyên rồi cái cách anh chăm sóc cô ta khiến cô nàng không thể thở nổi. Vừa ghen lại vừa đố kỵ, cô nàng đúng là không thể giương mắt nhìn hai người họ như vậy. Hoàng Nguyên phải thuộc về Hạ Nhi này.
– Hoàng Nguyên? Thằng nhóc đó thì liên quan gì tới con nhỏ Hàn Thiên Di kia?
Trong phòng khách, câu chuyện vẫn được tiếp tục mà không hè biết nó đang bị nghe lén bởi người thứ ba.
– Tất nhiên là liên quan, Hoàng Nguyên cũng thích con nhỏ đó chẳng khác gì Hy Thần.
– Hừ! – Lã Uyển Như tức giận đập tay xuống bàn khiến nước trà sóng sánh cả ra ngoài. – Rốt cuộc con nhỏ đó có gi đặc biệt mà hai thằng nhóc Hy Thần và Hoàng Nguyên cứ bám lấy không chịu buông?
“Cô ta là con gái bà tất nhiên phải đặc biệt rồi.” – Jason thầm nghĩ.
– Có đặc biệt hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là con gái bà hiện tại cũng thích Hoàng Nguyên.
– Cậu…cậu nói gì…chẳng phải con bé thích Hy Thần sao? – Lã Uyển Như từ tức giận chuyển sang ngạc nhiên nhìn Jason, hỏi.
– Đó là trước đây, bây giờ người cô ấy thích là Hoàng Nguyên. À, lần này bà không cần can thiệp, tôi sẽ giúp con gái bà có được Vũ Hoàng Nguyên.
– Không ngờ cậu còn trẻ mà lại độc ác như vậy! Thôi được, Hàn Thiên Di xem ra sẽ còn chịu khổ dài dài vì cậu.
Jason không bình luận thêm điều gì, cúi chào Lã Uyển Như rồi đứng dậy ra về. Lúc đi ngang qua chỗ cánh cửa lớn, mắt khẽ ánh lên tia cười quỷ dị.
Hoàng Thiên Di chợt thấy rùng mình trước nụ cười đó, con người này thật không đơn giản.