Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 52
Tiết trời trở nên ẩm ướt hơn trong những ngày mưa. Trên con phố cổ ít người qua lại, chiếc ô tô trở đồ đỗ trước khu trung cư cũ có tường màu vàng, nhân viên đang luân phiên chuyển đồ từ trên tầng hai xuống. Mặt nó dửng dưng đến đáng sợ còn Ni Ni đứng ở một góc, mặt buồn thiu. Dù sao cũng đã gắn bó với nơi này từ lúc mới sinh ra, nơi đây lại còn lưu giữ những kỷ niệm của con bé với bố mẹ. Phải cố gắng lắm Ni Ni mới không bật khóc.
Hy Thần lại vừa sang Mỹ giải quyết chuyện của công ty do bố hắn để lại, quả thực là nó sắp không chịu nổi nữa rồi. Từ hôm hắn đi, những chuyện không may luôn tìm đến nó. Đầu tiên là bị đuổi khỏi trường hắn vừa mới xin cho vào học trước lúc đi Mỹ. Tiếp đó là quán bar bị buộc đóng cửa và bây giờ đến nhà cũng bị tịch thu vì bố mẹ Ni Ni nợ ngân hàng tiền.
Hoàng Nguyên bảo nó đến nhà mình ở tạm nhưng ở đó không tiện cho việc đi học của Ni Ni, nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn quyết định về ở với đại tỷ ở trung tâm thành phố.
– Này! Tớ đã điều tra được người đứng sau mấy vụ rắc rối của cậu.
Hạo Dân đã đứng sau từ lúc nào, nói nhỏ vào tai nó.
– Là ai?
– Lã Uyển Như, phu nhân của chủ tịch tập đoàn LYC, mẹ ruột của Tử Di.
– Mẹ…của Tử Di!
Nó như bị sét đánh ngang tai khi nghe thấy bốn từ đó, người như mất hết sức lực phải vịn cả vào tường.
– Không sao chứ? Có cần gọi Hy Thần về không? – Hạo Dân đỡ lấy nó, lo lắng hỏi.
– Không cần! Tự tớ có thể giải quyết. À cậu cũng đừng nói chuyện này cho Đại tỷ và Thiên ca, họ cần tập trung ôn thi không nên dính dáng vào chuyện này.
– Có chuyện gì phải nói với tớ đấy, đừng có làm gì ngu ngốc một mình. – Hạo Dân nửa quan tâm nửa đe dọa, trong lòng cậu bỗng có cảm giác sẽ có chuyện không hay diễn ra.
Trời mưa ngày một nặng hạt, chiếc Lexus LFA lao đi với tốc độ khủng khiếp, mặc kệ mưa đang quất mạnh vào mặt kính phía trước. Hoàng Nguyên mắt nhìn thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng, một tập hồ sơ cùng với vài bức ảnh đặt trên chiếc ghế bên cạnh ghế lái.
– Nhóc con! Cuối cùng cũng đã tìm được em.
Trại trẻ mồ côi, đường 420, thành phố X:
– Xin hỏi, ở đây có cô bé nào giống trong tập hồ sơ này không ạ? – Nguyên lễ phép hỏi giám đốc trại trẻ.
Ngài giám đốc có khuôn mặt phúc hậu, mỉm cười thân thiện đỡ lấy tập hồ sơ từ tay Nguyên. Đọc một lượt rồi từ tốn trả lời.
– Cô bé này ngày trước gặp tai nạn và bị thương rất nặng, sau đó may mắn qua khỏi nhưng lại mất toàn bộ trí nhớ. Lúc đó cô bé mới tầm tám chín tuổi, tôi thấy thương vì cô bé không có bố mẹ nên mới đưa về đây. Một thời gian sau, cô bé được một gia đình không có con nhận về nuôi và từ đó không có tin thức gì nữa.
– Vậy bác có biết địa chỉ của gia đình đó không ạ?
– Tất nhiên, ta lưu giữ mọi thứ liên quan đến trại trẻ này.
Giám đốc cẩn thận lấy một cuốn sổ ra, lật giở một lúc rồi nói cho Nguyên địa chỉ.
– Cháu cảm ơn!
Ngôi nhà bị phủ kín bởi rêu phong, chiếc cổng cũ kĩ bị khóa bằng một chiếc khóa dây đã gỉ sét, có lẽ lâu rồi không có ai ở đây.
Nguyên trèo qua tường vào nhà, trong nhà chẳng còn mấy đồ đạc, mạng nhện giăng đầy tường. Cậu lần theo cầu thang lên tầng hai, có một căn phòng ở ngay đầu hành lang, đồ đạc vẫn còn nguyên, bị phủ một lớp bụi dày.
Nguyên tiến vào phòng, quan sát kĩ từng thứ, mắt dừng lại ở chỗ bàn học. Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, Nguyên dùng tay phủi sạch lớp bụi, trong khung ảnh là hình một cô bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi, đang cười rất tươi. Nguyên mở to mắt nhìn cô bé trong khung hình, tay nắm chặt lại.
Cậu tháo bức ảnh ra khỏi khung, cất vào ví rồi ra khỏi nhà. Cậu cần đi tìm chủ nhân của ngôi nhà này để hỏi rõ hơn.
Nếu đúng là vậy, cậu phải cướp cô bé đó về.
Trước tòa nhà 20 tầng mang tên LYC, chiếc Audi Rs7 dừng ở đó đã hơn một tiếng đồng hồ. Nó ngồi trong xe, một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm điện thoại, vẫn là không có đủ can đảm để bước vào gặp Lã Uyển Như.
Nhấn phím số 1, máy bắt đầu thực hiện cuộc gọi, ngay ở hồi chuông đầu tiên, người bên kia đã nhấc máy.
– Alo! – Là giọng nói trầm lạnh quen thuộc.
– Hy Thần!
– Đừng nói là do nhớ anh quá nên gọi nhé! – Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ.
– Sao anh biết hay vậy? Nhớ anh sắp không chịu nổi nữa rồi. – Nó tỏ vẻ nũng nịu.
– Hai ngày nữa anh về.
– Em ra đón nhé? – Nó mỉm cười, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.
– Ừ! Bây giờ anh phải họp tối sẽ gọi cho em.
Sau đó hắn cúp máy.
– Xin chào! Tôi muốn gặp giám đốc Lã Uyển Như.
Nó đứng trước bàn thư ký, lịch sự hỏi.
– Xin lỗi nhưng chị có hẹn trước không ạ! – Cô thư kí mỉm cười nhìn nó.
– Chị cứ nói với bà ấy Hàn Thiên Di đến gặp. – Mặt nó không chút cảm xúc nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.
– Xin chị đợi một lát, tôi vào hỏi giám đốc.
Một lát sau, thư kí quay ra và dẫn nó vào phòng.
Trong phòng, bà Uyển Như ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, từ người toát lên vẻ cao quý tôn nghiêm. Hai mắt bà ta hơi nhíu lại nhìn nó, mặt lạnh băng.
Lần đầu tiên trong hai năm qua nó lại cảm thấy run sợ trước một người. Cố gắng giữ cho mình vẻ bình thường nhất có thể, nó nói.
– Xin chào!
– Cô đến đây có việc gì? – Giọng nói lộ rõ sự khinh bỉ.
Nó có hơi ngạc nhiên trước thái độ xủa bà ta, không ngờ con người này lại thẳng thắn đến vậy.
– Bà muốn gì? – Nó không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói tỏ rõ sự thách thức. – Dùng những trò bẩn thịu khiến tôi bị đuổi học, mất cả nhà lẫn quán bar.
– Hừ! Oắt con, xem ra không được bố mẹ dạy bảo tử tế nên mới hỗn láo như vậy.
Lã Uyển Như trừng mắt nhìn nó quát.
– Tôi không được bố mẹ dạy dỗ nhưng cũng không chơi mấy cái trò ném đá giấu tay. – Nó nhếch môi đầy khinh bỉ, mắt nhìn thẳng vào mắt Lã Uyển Như, bây giờ trong nó chỉ có sự tức giận chứ không còn sợ như lúc đầu nữa.
– Cô…nếu cô đã tìm đến tận đây thì tôi nói cho cô biết luôn cũng chẳng sao. Tôi muốn cô rời xa Hy Thần đừng đeo bám nó nữa, muốn bao nhiêu tôi cũng cho.
– Được thôi! Bà có thể cho tôi bao nhiêu? 1tỷ, 2 tỷ hay 10 tỷ? – Trong mắt nó đã hằn lên những tia máu màu đỏ, thể hiện sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
– Cô muốn nhiều hơn nữa cũng có chỉ cần cô rời xa Hy Thần. – Bà ta nhìn nó cười cười vẻ đắc thắng.
– Để tôi nói cho bà biết. – Nó gằn giọng nói từng từ từng chữ. – Tình cảm của tôi dành cho Hy Thần vĩnh viễn không thể mua bằng tiền, bà nên giữ số tiền đó lại để làm mấy cái việc bẩn thỉu của bà đi.
Lã Uyển Như có vẻ shock trước câu nói của nó, mặt bà ta hơi biến sắc, nhất thời không biết nên nói gì. Cứ tưởng nó sẽ vì tiền mà bỏ hắn ai ngờ lại quả quyết như vậy.
– Thân lừa ưa nặng, nếu cô thích thì tôi sẽ chiều, những trò vui còn ở phía sau.
Lã Uyển Như sau khi lấy lại vẻ uy nghiêm lạnh giọng đe dọa. Nó chỉ nhếch môi cười sau đó quay lưng ra khỏi phòng, khẽ thở phù một cái khi ra đến bên ngoài.
Không hiểu sao nó lại thấy áp lực khi đứng trước bà ta.