Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 5
– Mày cười như thế là có ý gì hả con kia?
Con nhỏ có giọng nói choe chóe trợn mắt nhìn nó hỏi.
Đôi mắt mấy phút trước còn tràn đầy sự thích thú giờ bỗng trở nên sắc lạnh, nó nhìn thẳng vào đứa con gái trước mặt, dùng chất giọng chứa đầy sự khinh bỉ nói:
– Ý tao là mày nên biến khỏi đây thì hơn, cứ đứng đó mà sủa linh tinh điếc hết cả tai tao.
– Mày…con ch* này – Khuôn mặt tím bầm như bị ai đánh, con nhỏ có giọng choe chóe dơ một cánh tay lên hướng thẳng vào mặt nó định tát nhưng cánh tay còn chưa kịp đưa xuống nhỏ đã bị một cánh tay rắn chắc bẻ ngoặt ra sau.
-Áaaa…- Nhỏ hét lên đau đớn. Nãy giờ cả căng tin đều im lặng chứng kiến cuộc đấu khẩu giữa hai hot girl, sau khi chứng kiến cảnh Lê Thi – cô nàng có giọng choe chóe bị đại ca khối 11 Hạo Dân bẻ tay thì lại bắt đầu bàn tán.
– Anh Hạo Dân, tại sao lại bẻ tay em chứ, rõ ràng con nhỏ kia ngồi không đúng chỗ em đang dạy dỗ nó cơ mà. – Vẫn là chất giọng choe chóe nhưng pha thêm chút nũng nịu.
– Cô ấy không ngồi nhầm chỗ. – Một câu nói không thể ngắn hơn, Hạo Dân cũng thả tay nhỏ Lê Thi ra và ngồi xuống cạnh Thiên Di. Ánh mắt đã trở lại bình thường, mồm cười “hihi” với hai người vừa ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện.
– Chị Bội Doanh, anh Thiếu Thiên.
Hai người đó khẽ gật đầu chào lại, sau đó cô gái có tên Bội Doanh đứng lên tuyên bố:
– Bắt đầu từ hôm nay Hàn Thiên Di lớp 11A1 sẽ chính thức trở thành chủ nhân của chiếc ghế cuối cùng, mọi người phải tôn trọng Thiên Di giống như tôn trọng tôi, Thiếu Thiên và Hạo Dân.
– Dạ! – đám đông đồng thanh nói.
Đúng lúc đó, ở phía cửa căng tin, có ba chàng trai đẹp như hoa bước vào.
– Oa! tam đại thiên vương đến rồi…
– Ôi! ba thiên thần trong lòng emmm…
Đám nữ sinh bỗng nhốn nháo hẳn lên, đúng là sức hút của trai đẹp có khác.
Đến khi cả ba chàng trai cùng ngồi vào chiếc bàn màu trắng đám nữ sinh mới thôi hò hét và mang điện thoại ra chụp ảnh.
– Con nhỏ đó mà cũng đòi làm chủ nhân của chiếc ghế cuối cùng của mấy người sao? Bội Doanh, có phải mắt cô bị mù rồi không? – Một giọng nói đầy chế giễu và quen quen vọng từ bàn đối diện sang đập thẳng vào tai nó. Nó liền quay lại phía phát ra tiếng nói, mặt tỏ rõ sự khó chịu.
– Hừ! Rốt cuộc anh là đàn ông hay đàn bà mà lắm mồm thế hả? Anh không nói cũng không có ai bảo anh câm đâu…Mà tôi là chủ nhân của chiếc ghế tôi đang ngồi có gì là không đúng mà anh phải thắc mắc? – nghĩ một lát nó nói tiếp – À hay là anh GATO vì chiếc ghế cuối cùng bên này đã có người ngồi còn bên bọn anh vẫn chưa có ai?
Sau câu nói của nó, cả căng tin bỗng trở nên im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng trai có mái tóc vàng, bầu không khí cũng trở nên kì dị.
– Chiếc ghế này đã có chủ rồi – một giọng nói trầm và lạnh vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
– Hàn Hy Thần.
Nó ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, giường như đây không phải là Hàn Hy Thần mà nó quen biết hai ngày trước. Đôi mắt sắc lạnh như một lưỡi dao, quanh người tỏa ra khí lạnh khiến người đứng gần phải rùng mình. Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt nó.
– Vì vậy em đừng có đứng đó mà nói linh tinh.
Trong người dâng lên một cảm giác khó chịu, nó không nói câu gì đi thẳng ra ngoài, lần đầu tiên trong đời Hàn Thiên Di muốn trốn tránh ánh mắt của một người.