Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 40


Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 40

Khi nó vừa đặt chân vào cổng nghĩa trang cũng là lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Từng cơn gió thốc vào người lạnh buốt khiến đầu óc nó tỉnh táo hơn.

Lần đầu tiên nó đến đây là một tháng trước…

Hôm đó là một ngày đông nhiều nắng, nó lặng lẽ ngồi trước ngôi mộ có bia màu trắng. Trên bia là bức ảnh của Tử Di với nụ cười rạng rỡ, trên tay ôm một bó tử đinh hương màu xanh. Bên dưới bức ảnh ghi ngày tháng năm sinh và mất.

– Xin chào! Tôi là Hàn Thiên Di, bạn gái mới của Hy Thần…Hôm nay tôi đến gặp chị để nói rằng: “tôi sẽ thay thế chỗ của chị trong trái tim Hy Thần” – Mỉm cười – Chị hãy giúp tôi nhé!

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.

– Vậy, coi như chị đã đồng ý rồi nhé. Tạm biệt!

Nó đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ của Tử Di rồi ra về.

– Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau, lại còn đúng vào ngày dỗ của cô. – Nó nhìn thẳng vào bức ảnh trên bia mộ, lạnh lùng nói. – Chắc cô đang vui lắm hả? Haha! Nhìn thấy bộ dạng này của tôi cô hài lòng rồi chứ?

– Này! Cô bình tĩnh chút đi. – Hoàng Nguyên ở bên cạnh mặt nhăn tít, may mà ở đây không có ai nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất.

– Anh tránh ra, để tôi nói chuyện với cô ta.

Nó dùng một tay đẩy Nguyên ra, một tay chỉ thẳng vào ảnh của Tử Di. Tức giận nói:

– Cô là đồ nói dối, tại sao cô chết rồi mà không chịu cút đi? Tại sao cứ bám lấy Hy Thần không buông? Cô là một con nhỏ dối trá và đáng ghét…

– Đủ rồi! – Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên sau lưng nó.


Những câu chữ đang chuẩn bị cất lên bị chặn lại ở cổ họng, cả người nó như đông cứng lại. Tay cũng từ từ hạ xuống. Nhưng chỉ mấy giây sau nó đã bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn bức ảnh, giọng nói đầy vẻ chế giễu.

– Đáng nhẽ tôi phải biết hôm nay anh ta sẽ đến đây mới phải.

– Sao cậu lại đưa cô ấy tới đây? – Hắn đưa mắt nhìn Nguyên hỏi.

– Là cô ta đòi tôi đưa đến, tôi là bất đắc dĩ nên mới đến đây. – Hoàng Nguyên vừa giải thích vừa liếc mắt về phía nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngôi mộ.

– CÔ LÀ ĐỒ KHỐN KHIẾP! – Nó đột nhiên hét lên, tay không ngừng đập nát bó hoa vừa được hắn đặt trước mộ.

– DỪNG LẠI! – Hắn tức giận kéo giật nó lại phía sau, đôi mắt lạnh rực lửa, một cánh tay đưa lên cao.

Nó nhìn hắn rồi lại nhìn cánh tay đang giơ cao của hắn, cười nhạt.

– Đánh đi chứ, chẳng phải tôi vừa chạm đến thiên thần bé nhỏ Tiểu Di của anh hay sao!

Hắn nhìn nó, khuôn mặt lạnh ẩn chứa sự bất lực rồi hắn bỏ tay xuống, lạnh lùng hỏi:

– Rốt cuộc thì em muốn gì hả Hàn Thiên Di?

Nó nhìn hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng nhẹ bẫng:

– Trả lại trái tim cho tôi.

Một khoảng lặng kéo dài, cả người hắn như bị đóng băng lại, lần đầu tiên trong hai năm qua trái tim tưởng chừng đã đóng băng bỗng đau nhói.

– Vậy chúng ta chia tay đi!

Chờ cho bóng hắn khuất sau cánh cổng nghĩa trang, nó mới quỳ sụp xuống, trái tim như ngừng đập, phổi cũng hô hấp một cách khó khăn. Tại sao lại đau đến thế?

– Nếu cô muốn khóc tôi sẽ cho cô mượn vai. – Hoàng Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của nó, an ủi.

– Dù rất muốn…nhưng phải làm thế nào đây?…Đến thở còn không thở được…anh muốn tôi khóc kiểu gì?

“Năm tháng qua, em vẫn không hiểu rõ tình cảm của tôi”.

Hai tháng sau, trường THPT Deer School.

– Đại tỷ! Đây là con nhỏ mấy ngày nay hay lởn vởn ở khu vực trường mình tung tin đồn vớ vẩn về chị.

Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, dài qua vai, đôi mắt sắc lạnh được kẻ thêm một đường viền đậm càng làm tăng thêm độ ác quét qua người con nhỏ đang quỳ dưới đất.


– Lê Thi! – Giọng nói vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút khinh khỉnh.

Nghe thấy tên mình, Lê Thi liền ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, cả người run bần bật. (ai không nhớ Lê Thi thì đọc lại chap 2+3 nhé)

– Ầy! đâu cần nhìn tôi với ánh mắt như thế dù sao chúng ta cũng từng học cùng trường mà! – Nó nhếch môi cười, tự tay đỡ Lê Thi dậy.

– Sao…sao…cô lại…lại…ở đây?

– Đây là trường cũ của tôi, tôi mới chuyển lại về đây tháng trước.

– Vậy…vậy à! Thế tại sao…cô lại cho người bắt tôi về đây?

– Cái này thì cô phải tự biết chứ, người của tôi làm gì cũng có nguyên nhân cả.

– Tôi…tôi chỉ đang đi…đi tìm cô giúp…giúp anh Hy Thần thôi.

Bầu không khí trở nên thật đáng sợ, bọn đàn em liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đại tỷ. Con nhỏ kia đúng là chán sống khi nhắc đến tên người đó.

– Tìm tôi hay nói xấu tôi? – Giọng nói của nó bỗng trở nên lạnh hơn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào Lê Thi.

– Là nói xấu đó đại tỷ, chẳng phải em đã kể cho chị nghe hết rồi sao. – Một tên đàn em nào đó lên tiếng

– Tôi…xin lỗi Thiên Di…- Vừa nói Lê Thi vừa quỳ xuống trước mặt nó, vẻ mặt hốt hoảng – Nhưng nếu cô đánh tôi…người của White…sẽ không để cho cô yên đâu.

– Cô đang đe dọa tôi? – Nó nhếch môi cười rồi ngồi trở lại ghế.

– Tôi không đe dọa…chỉ là báo trước hậu quả…cho cô biết thôi.

– Hậu quả? Nực cười cô nghĩ người của White có dám động đến tôi không? – Nó cười khing bỉ, tay lắc lắc ly rượu màu đỏ tươi.

– Vậy cô nghĩ học sinh của Blue Sky có để yên cho ngôi trường này của cô nếu tôi nói cho họ biết cô đang học ở đây không? – Lê Thi lúc này đã đứng thẳng dậy, nhìn nó bằng ánh mắt dò xét.


– Cô nói thế là có ý gì?

– Cô không biết chuyện này cũng phải thôi, trường cô cách trường tôi 10km chứ chẳng ít. Sau khi cô chuyển đi trên trang chủ của trường có đăng một clip quay lại cảnh ở nghĩa trang thành phố và thật ngạc nhiên khi nhân vật chính trong đoạn clip đó là cô và anh Hy Thần. Sau khi đoạn video đó được phát tán hầu như người của Black trong trường đều chuyển sang White và cô đương nhiên trở thành kẻ thù số một của họ vì dám xúc phạm đến chị Tử Di.

– Chết tiệt!…Choang! – Ly rượu trên tay nó bị ném mạnh xuống đất, chất rượu màu đỏ tươi loang lổ trên nền gạch trắng.

– Chị để em xử lý con nhỏ lắm mồm này cho, rạch cho nó một đường trên mặt cho bớt huênh hoang đi. – Cô gái có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, chẳng biết từ đâu lao tới túm lấy cổ áo Lê Thi, dứ dứ con dao dọc giấy trước mặt cô ta.

– Ni Ni đừng đùa nữa! – Nó nhẹ nhàng nói với cô gái có mái tóc màu đỏ.

– Nhưng…- Cô gái tên Ni Ni có vẻ bất mãn nhưng vẫn bỏ tay khỏi cổ áo Lê Thi.

– Cô đi đi! Lần sau sẽ không có chuyện cô được rời đi dễ dàng thế này đâu.

Lê Thi không nói gì, vội vàng chạy ra ngoài, nếu còn ở đây thêm mấy phút nữa chắc nhỏ sẽ chết bởi cái tính khí thất thường của nó mất.

Khi ngồi vào trong chiếc BMW màu đen đỗ gần cổng trường Deer School, cô ta mới trở lại trạng thái bình thường, vui vẻ nói với người bên cạnh:

– Anh đã đoán đúng, cô ta rất hận nhưng vẫn rất yêu Hàn Hy Thần.

– Em làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp đối tác.

Trời sắp có bão.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.