Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 37


Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 37

Một ngày cuối tuần se lạnh, làn sương mỏng manh bao trùm lên mọi thứ xung quanh nó, cảnh vật trở nên thật mờ ảo. Nó căng mắt để nhìn rõ mọi thứ xung quanh và nó nhìn thấy hắn, mái tóc vàng nổi bật trong làn sương sớm, dáng người cao gầy đang dựa vào một thân cây nào đó. Nó bước nhanh về phía hắn, trên môi là nụ cười tươi rói.

Bất chợt bước chân nó khựng lại, ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang đứng cạnh hắn…đó là…Tử Di.

Làn sương mỏng tan dần, nó nhìn thấy rõ hơn nụ cười trên môi hắn, nụ cười ấy thật đẹp, tràn ngập hạnh phúc, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngây ngất nhưng, nụ cười ấy làm nó Đau. Tại sao hắn chưa bao giờ cười như vậy với nó, chưa bao giờ…chưa bao giờ…

– Tiểu Di! – Giọng nói quen thuộc của Bội Doanh vang lên bên tai nó. – Dậy đi em!

Nó đưa tay lên dụi mắt, chớp chớp mấy cái cho quen với ánh sáng rồi từ từ mở ra. Cảm nhận thấy đôi mắt ươn ướt, nó giơ tay lên xem thì thấy bàn tay cũng dính nước…chẳng lẽ nó khóc trong lúc ngủ sao???

– Em vừa gặp giấc mơ xấu à?

Nó nhìn đại tỷ, lắc lắc đầu, tay chạm vào cái dreamcatcher treo ở đầu giường.

– Từ khi có cái này, em không gặp những giấc mơ xấu nữa…chỉ là gần đây gặp phải một số chuyện không vui nên mơ linh tinh thôi. À! từ nay chị đừng gọi em là Tiểu Di nữa.

Nó hất chăn sang một bên rồi bước vào nhà vệ sinh, để lại Bội Doanh với vẻ mặt khó hiểu.

***************

Bước chân ra đến cổng nó đã thấy hắn đứng sẵn ở đấy, người dựa vào chiếc Audi Rs7 màu trắng, mái tóc vàng ánh lên trong nắng sớm. Người hắn toát ra một vẻ gì đó thật hấp dẫn và ma mị khiến trái tim nó nhảy dồn dập trong lồng ngực.

Hắn nhếch môi cười, tiến lại gần và nhìn thẳng vào mắt nó, giọng nói trầm lạnh pha chút đùa cợt:

– Em đang bị tôi mê hoặc.

Nó nghe xong lập tức lùi về sau mấy bước vẻ mặt tỏ rõ sự bối rối nhưng vẫn cứng giọng nói:

– Mê hoặc gì chứ, em đang tìm xem trên mặt anh có cái mụn nào không thôi.

– Tôi đâu có nói là em đang nhìn tôi. – Nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn.


– Ờ…thì…thì…

– Chụt!

Một cái kiss bất ngờ được hắn đặt lên trán nó kèm theo là câu nói đầy ý trêu trọc:

– Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải em thích tôi nhiều tới mức đầu óc trở nên mụ mị rồi không?

– Chả biết đứa điên nào như thế cả! – Nó nói rồi giả vờ ngó lơ đi chỗ khác.

– Thế hả? – Giọng hắn đã giảm xuống mấy độ.

– Ừ! sự thật nó phũ phàng lắm. – Nó nói, vẫn tiếp tục nhìn ra phía khác.

– Hàn Thiên Di! – Giọng nói lại giảm thêm mấy độ nữa.

– Mau đi học thôi muộn rồi! – Nhận ra sự nguy hiểm từ hắn, nó vội vàng đổi chủ đề rồi kéo hắn ra xe.

– Vẫn còn nửa tiếng nữa mới hết tiết một.

Ôi! Thật sự là không thể cãi lại con người kia mà, từ nay sẽ còn khổ dài dài.

Nó thôi không kéo hắn nữa, tay nắm chặt lấy tay hắn, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn người bên cạnh, dùng chất giọng trân thành nhất để nói:

– Hy Thần! em rất rất thích anh.

Còn trong lòng thì…

“Cứ đợi đấy ta sẽ cho mi biết tay!!!”


Chiếc Audi Rs7 dừng lại trước cổng trường THPT Blue Sky không một bóng người, nó hạ xe, nhìn ngang ngó dọc một hồi rồi mới mở cửa bước xuống. Mấy ngày nay tên nhiều chuyện Hoàng Nguyên luôn đứng sẵn ở cổng trường chờ nó đến để xỉa xói đủ thứ chuyện. Chính nó cũng không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì với tên đó nữa, nếu không nể tình anh ta là bạn của Hy Thần thì nó đã đánh cho một trận từ lâu rồi.

Đang hí hửng vì không gặp phải oan gia thì Hoàng Nguyên từ đâu nhảy ra vỗ bụp vào vai nó một cái, kèm theo đó là câu nói:

– Hey con nhỏ đáng ghét! Hôm nay cô lại đi học muộn hả? – Rất đỗi quen thuộc mà bốn hôm liền nó phải nghe từ cái tên lắm mồm kia.

– Hơ! Anh Nguyên lâu rồi mới gặp anh.

Bàn tay Nguyên đang đặt trên vai nó vội vàng bỏ xuống, người cũng tự động cách ra xa chỗ nó đứng mấy bước.

– Chúng ta mới gặp nhau ở đây sáng hôm qua sao cô lại nói ngớ ngẩn vậy chứ, mà tự nhiên đổi cách xưng hô nghe lạ thế haha.

Mặt thì vẫn tỏ vẻ tươi cười nhưng mắt thì lại liếc liếc đề phòng nó. Nguyên nhớ lại hôm qua lúc cậu đang trêu nó thì tự nhiên nó đổi cách xưng hô làm cậu đơ mất mấy giây, ngay sau đó cái chân đáng thương của cậu bị nó đạp cho một cái đau điếng.

– Em tưởng sáng hôm qua em gặp một thằng dở hơi ở đây chứ…hóa ra là anh à? – Nó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, môi khẽ nhếch lên.

– Hừ con nhỏ đáng ghét kia cô bảo ai là dở hơi hả?

Nó ngó trước ngó sau, không thấy ai liền quay lại nhìn Nguyên, mặt đằng đằng sát khí và:

– Này Vũ Hoàng Nguyên! Anh vừa vừa phải phải thôi nhé nếu không nể anh là bạn của Hàn Hy Thần thì tôi đã cho anh một trận từ lâu rồi. Anh có phải là con trai chuẩn 100% không đấy? Vừa lắm mồm vừa nhiều chuyện chẳng khác gì mấy thằng tính đàn bà. Đúng là bạn thế nào thì bạn của bạn cũng như thế mà.

Hoàng Nguyên nghe xong thì đứng ngây ra, không nói được lời nào. Đúng lúc đó:

– Hàn Thiên Di!

Giọng nói trầm lạnh mang theo sự cảnh cáo vang lên từ sau lưng khiến nó giật mình quay lại. Hắn đã đứng sau nó từ bao giờ, mặt đầy thích thú nhưng đằng sau vẻ thích thú kia chắc chắn là chả tốt đẹp tẹo nào.


– Anh gửi xe nhanh vậy? – Nó cười cười, giả bộ ngây thơ hỏi.

– Em có thể nhắc lại câu cuối cùng trong đoạn hội thoại của em với Nguyên không?

– Hơ! Tự nhiên em quên mất rồi. – Vẫn trưng ra bộ mặt ngây thơ.

– Thế à! có cần tôi nhắc lại cho nghe không?

– À! thôi không cần đâu.

– Em thấy tôi giống cậu ta lắm à? – Lần này thì một tia thích thú cũng không có.

– Không…anh tốt hơn anh ta nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu. – Nó càng nói càng nhỏ nhưng tất cả đều lọt vào tai hắn, hắn nhìn nó, môi hơi nhếch lên.

– Được thôi! Em đã nói vậy thì tôi sẽ cho em thấy tôi tốt với em như thế nào.

Chỉ còn 5 phút nữa là hết tiết một, các thầy cô giáo thì đang say xưa giảng nốt bài còn đám học sinh bắt đầu bàn tán sôi nổi xem nên ăn gì trong bữa sáng.

Chiếc loa phát thanh được gắn ở góc lớp phát ra tiếng rè rè sau đó là giọng nói trầm lạnh không cao không thấp vang lên:

– Tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện…Hàn Thiên Di lớp 11A1 chính thức trở thành bạn gái của tôi từ ngày này một tháng trước. Mọi người hãy đối tốt với cô ấy.

Tiếp đó là tiếng hét của nó bị đứt quãng vì cái loa cứ kêu rè rè.

Tại phòng phát thanh:

Hắn ngồi trên ghế sofa, tay xoay xoay lon coca đang uống dở, thích thú nhìn khuôn mặt tức giận của nó.

Phải công nhận một điều là Hàn Thiên Di của hiện tại khác xa so với Hàn Thiên Di của hai tháng trước. Có lẽ hắn đã gỡ bỏ được lớp vỏ bọc băng giá của nó.

– Hàn Hy Thần anh thật quá đáng, anh định để bọn fan cuồng của anh giết chết em đúng không.

– Chẳng phải em là người của Black sao lại còn là bạn gái của tôi, sẽ chẳng ai dám động vào em…đây là hình phạt vì em dám để Nguyên khoác vai một cách tùy tiện.

Mặt nó nghệt ra nhìn hắn, miệng cứ mở ra rồi lại ngậm vào vì không biết nói gì. Nó tưởng hắn định để lũ fan cuồng chăm sóc cho nó vì nó dám so sánh hắn với Hoàng Nguyên, không ngờ lại do hắn Ghen. Đúng là…chả có ai như hắn cả.


– Tên đó là bạn thân của anh mà anh cũng ghen à?

– Em thấy thế nào nếu bây giờ tôi đến khoác vai Bội Doanh và trêu chọc cô ấy? – Hắn nhướn mày hỏi.

– Tất nhiên…là sẽ không để yên rồi, sao em có thể để chị gái mình bị lợi dụng cơ chứ.

– Thế nào là “bạn thế nào thì bạn của bạn cũng như thế?” – Hắn đột nhiên đổi chủ đề.

– Sao anh đổi chủ đề nhanh vậy? Không cãi lại được à? – Nó hí hửng ra mặt, giọng nói cao hẳn lên.

– Ra chơi rồi về lớp thôi! – Hắn giả bộ ngây thơ đứng dậy đi ra khỏi phòng phát thanh, môi hơi nhếch lên.

– Hàn Hy Thần! Anh đứng lại cho em.

Nó vừa hét vừa chạy theo, khi chỉ còn cách một bước chân nó lấy đà nhảy lên ôm lấy cổ hắn, mặt đắc chí nói:

– Để xem anh chạy đi đâu!

Còn cái người đang bị ôm cổ kia từ nhếch môi cười chuyển thành nụ cười tỏa nắng. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.

– Ngã bây giờ!

– Nếu anh vòng tay ra sau đỡ em thì sẽ không bị ngã.

– Em không sợ fan của tôi nhìn thấy?

– Không sợ! Có anh bên cạnh sẽ chẳng sợ bất cứ điều gì nữa.

Sau đó là một khoảng tĩnh lặng giữa hai người, hắn vòng tay ra sau giữ chặt nó và cõng nó về lớp.

Trên hành lang vắng người, nắng sớm mùa đông trải dài trên nền đá hoa phản chiếu bóng chàng trai cõng cô gái, cũng trong ánh nắng dịu dàng ấy, cô gái nhẹ nhàng đặt lên má của chàng trai một nụ hôn.

Thời gian như ngừng lại một nhịp để lưu giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất của họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.