Đọc truyện Định Mệnh Em Yêu Anh – Chương 16
– Nhóc con em muốn chết hả? Mà thằng nhóc Hạo Dân đâu? mọi lần hai đứa vẫn dính lấy nhau như hình với bóng cơ mà.
Thiếu Thiên khéo léo đổi đề tài, mắt không ngừng liếc nó.
– Đại tỷ, chị xem chắc chắn anh Thiên có tật giật mình nên mới đổi chủ đề nhanh đến thế. – nó vừa nói vừa dùng ánh mắt kiểu thách thức nhìn Thiếu Thiên.
– Hai người không cãi nhau một lần/ngày thì chết sao. – Bội Doanh trừng mắt nhìn nó với Thiếu Thiên – nếu còn cãi nhau nữa tôi sẽ cho hai người ra đường ở đấy.
– Xì! em sẽ đến nhà Hạo Dân ở, ở cùng nhà với anh rể có khi chết lúc nào không hay.
Sau đó nó đứng dậy cúi chào Bội Doanh và Thiếu Thiên rồi đi ra ngoài.
– Con nhóc này thật là…cũng tại em chiều nó quá đấy.
**************
– Nắng ấm xa dần rồi…nắng ấm xa dần rồi…
Vừa bước chân ra khỏi cửa quán bar thì chuông điện thoại của nó reo.
– Alo!
– Di cậu mau đến phố xxx giúp tớ…bốp…Aaa…tút…tút…tút…
Trong điện thoại vang lên tiếng gậy gỗ đập vào một vật gì đó, ngay sau đó là tiếng hét của Hạo Dân và điện thoại bị ngắt.
– Chết tiệt! – nó cất điện thoại vào túi và chạy đến chỗ chiếc Audi A8 đỗ gần đấy.
“Hạo Dân cậu đừng có xảy ra chuyện gì nếu không tớ sẽ…Ahhhh! điên mất”
Khuôn mặt nó trông thật đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe màu trắng bạc phóng như bay trên con đường đã thưa người.
***************
Kítttt…
Chiếc xe dừng lại ở đầu một con ngõ nhỏ, tín hiệu GPS trên điện thoại của Hạo Dân phát ra rừ con ngõ này. Nó với lấy chiếc côn nhị khúc ở băng ghế sau rồi mở cửa xuống xe.
Con ngõ nhỏ vắng tanh, không có một tia sáng. Đi được một đoạn nó nghe thấy tiếng người đang nói chuyện và ánh sáng mờ mờ phát ra chỗ khúc ngoặt trong con ngõ. Cố gắng đi thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện, nó đứng sát vào bức tường chỗ khúc ngoặt, từ từ nghiêng đầu ra quan sát phía trước.
Trước mặt nó là một khu đất trống cỏ mọc um tùm, có một khu nhà đang thi công và có vài tên to con đang đứng canh ở đó.
“Chết tiệt! chả có cách nào để lẻn vào đó mà không chạm mặt mấy tên kia cả” – mặt nó khẽ nhăn lại suy nghĩ – “Đành liều vậy”