Bạn đang đọc Định Mệnh Anh Yêu Em, Nhóc À !: Chương 30.
Sáng ngày hôm sau — Tại quán cafe sang trọng , một cô gái cực kì xinh đẹp nhìn vào người đàn ông trước mặt .
– Cô hẹn tôi ra , có chuyện gì ? – ông Hưng Thịnh nói
– Tôi không thích vòng vo , 1 là ông phải dừng ngay cái ý định có hôn ước giữa con gái ông với em tôi , 2 là … Ôi nếu như thằng con ông nó chết mê mệt tôi mà phải bỏ ông đi thì ai nối dõi tông đường cho nùa ông nhỉ? – Chiêu Lam nói rồi nhìn ông cười đểu lên
– Cô đang hăm dọa tôi sao ?
– Tôi không hăm dọa , tôi nói là tôi làm !
– Được vậy tôi xem cô lam gì nhưng con gái tôi chấm em cô thì nó phải cưới con bé !
– Được , tôi đã jói như thế mà ông không chịu nghe thì ông nhớ phải để thằng con ông suốt ngày trông nhà , nhưng mà khi nó không về nhà thì ông hiểu rồi đấy !
Chiêu Lam bỏ đi , ông Hưng Thịnh tức giận đập tay xuống bàn . Chiêu Lam đi về nhà , thấy bác sĩ từ phòng của Minh Huy bước ra thì chạy tới :
– Bác sĩ , anh ấy sao rồi ?
– Cậu ấy đang có tiến triển , hằng ngày cô cứ tập cho cậu ấy đi thì sẽ mau đi được thôi !
– Vâng , cám ơn bác sĩ ! Cô Mai tiễn bác sĩ giúp tôi !
Chiêu Lam cúi chào bác sĩ , rồi đi vào phòng Minh Huy , thấy anh đang nằm nhìn vào đôi chân.
– Anh ơi , chân anh có tiến triển rồi đấy ! Bác sĩ nói chỉ cần hằng ngày anh chăm chỉ tập đi thì trong vòng 1 tháng anh có thể đi !
– Ừm , hôm nay em làm việc sao rồi ? Có mệt không ?
– Dạ không ! Anh ăn gì em kêu quản gia nấu nhé !
– Không cần đâu , anh muốn nghỉ ngơi !
– Vậy cũng được ! Thôi em đi làm việc đây , anh ngủ ngon nhá !
Chiêu Lam cúi xuống hôn chụt vào má cậu , rồi bỏ đi về phòng . Minh Huy nhìn theo cô , lòng đầy đau đớn :
– Sao em đối xử với anh như thế !
Chiêu Lam lấy điện thoại cũ ra , điện thoại này là Nhật Vũ đã tặng cho cô khi mới vào nhà . Cô không nỡ bỏ đi , mở nguồn điện thoại lên thì có 82 tin nhắn , 34 cuộc gọi nhỡ . Bấm vào tin nhắn , là của những người bạn cô rất nhớ .
Và hàng loạt tin nhắn hỏi thăm cô , nước mắt không tự chủ rơi xuống nhìn vào tin nhắn của người cô yêu nhất .
Nước mắt rơi xuống , sao tim cô đau dữ dội như thế , cô đã nói là không yêu anh mà , bấm vào số của Minh Thư , ngoài cô bạn bình tĩnh này cô không còn biết gọi ai nữa . Tiếng chuông vang lên đầu dây, và :
– – giọng nói lạnh lùng của cô bạn thân
– Minh Thư … Là tớ đây !!
– Chiêu Lam ! Cậu sao rồi ?
– Tớ không sao , mọi người sao rồi !
– Mọi người đều khỏe ! Cậu ổn là bọn tớ vui lắm rồi !
– Minh Thư , vào tháng sau có một buổi tiệc tớ muốn nhờ cậu đưa mọi người tới được không ?
– Ừm , tớ làm được mà !
– Cậu khớ giữ bí mật giúp tớ nhé ! Bây giờ tớ phải cúp máy rồi , sau này sẽ gọi cho cậu !
Chiêu Lam cúp máy đi , lấy khăn giấy lau nước mắt . Nói lạnh :
– Đừng đứng sau cửa , vào đi !
– Em quả rất đặc biệt !
1 chàng trai thật khôi ngô bước vào , ngồi vào ghế sôpha .
– Thiếu gia Dung !