Bạn đang đọc Định Mệnh Anh Yêu Em, Nhóc À !: Chương 27.
— Bệnh viện —-
– Bác sĩ đâu ? – Nhật Vũ la lên
Lam Phương nước mắt rơi không ngưnnhìn theo bà Lệ Quân đầu bà đanh chảy máu rất nhiều . Tất cả bac sĩ lập tức huy động lại vào phòng cấp cứu.
– Nếu các người mà không cứu được mẹ tôi tôi sẽ giết hết các người đó !- Nhật Vũ la
– Lam Phương rốt là chuyện gì thế ? – Thảo Linh nhìn cô đang run
– Tớ không biết , lúc tớ đi xuống thì tự nhiên cô ấy ngã từ cầu thang xuống ! Tớ không biết gì hết ! – Lam Phương nói
– Thôi , không sao đâu cậu bình tĩnh đi ! – Thế Nam nói
Cứ thế trôi qua được 3 tiếng đồng hồ , một ông bác sĩ đi ra .
– Mẹ tôi sao rồi ? – Nhật Vũ la
– Bà chủ không sao , nhưng bà sẽ bị hôn mê,một thời gian !- ông bác sĩ nói
– Chính xác thì lúc nào sẽ tỉnh hả bác sĩ ? – Minh Thư hỏi
– Không thể nói chính xác được nhưng mọi người hãy nói những chuyện vui cho bệnh nhân nghe nhé có thể sẽ giúp bệnh nhân nhanh chóng hồi phục ! – ông bác sĩ nói
– Cái gì chứ sao không biết được thời gian tỉnh chứ các người muốn bị đuổi việc hết phải không ? – Nhật Vũ kích động
– Bác sĩ ông đi đi ! – Gia Bảo nói
– Nhật Vũ , cậu bình tĩnh đi ! – Lam Phương nói
– Im tiếng đi làm sao tôi có thể bình tĩnh chứ hả ? – Nhật Vũ nói
– Nhật Vũ, anh nghĩ tôi xô cô ấy sao ? – Lam Phương nghẹn ngào
– Đúng vậy , nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi không tha cho cô đâu ! – Nhật Vũ quay lưng lại với cô
– Nhật Vũ , cậu nói gì thế hả ? Sao có thể là Lam Phương được ? – Thảo Linh tức giận
Nhật Vũ quay lưng bỏ đi , Thảo My nhìn gương mặt hụt hẫng của Lam Phương mà khẽ nở nụ cười gian tà bỏ đi theo Nhật Vũ.
– Lam Phương ! – tất cả mọi người nhìn cô lo lắng
– Tôi muốn một mình , mọi người đi đi ! – Lam Phương nói lạnh
Tất cả chỉ biết lắc đầu bất lực , rồi bước đi . Lam Phương nghĩ về câu nói của Nhật Vũ « Nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô » . Câu nói của anh như một con dao tao âm vào tim cô , đau quá . Nước mắt rơi lúc nào cô cũng không hay , bỗng một người đàn ông bước tới .
– Ba !
– Đừng đau lòng , con gái của ba ! – ông Trần Tuấn Khải nói
– Con sai rồi , ba ơi !
– Nín đi con yêu , về nhà thôi !
– Ba ơi , con muốn gặp,cậu ấy lần cuối !
Ba cậu gặp đầu đồng ý , Lam Phương đi tới căn phòng bệnh của bà Lệ Quân . Nhật Vũ đang gục vào tay bà mà ngủ . Lam Phương đẩy cửa bước vào , bàn tay sờ vào gương mặt mà lúc nào cũng khién cô vui , khiến cô đau lòng .
– Nhật Vũ , cám ơn cậu suốt thời gian qua đã bảo vệ tôi nhé , ngày mai khi cậu tỉnh dậy có lẽ tôi đã phải về nhà rồi . Tuy cậu không tin tôi , nhưng tôi vẫn muốn nói là tôi không có xô cô ấy , Nhật Vũ , điều qua, trọng mà tôi luốn nói với cậu là suốt bao năm qua Em Đã Yêu Anh Mất Rồi ! Những hình ảnh đó không bao giờ em quên đâu ! Hãy sống hạnh phúc nhé !
Lam Phương rơi nước mắt lên khuôn mặt cậu , cô nhẹ cúi xuống hôn lên môi cậu . Rồi cô quay bước đi , về tới biệt thự Hoàng gia . Cô cẩ, thận thu xếp những bức ảnh của cả nhóm vào vali . Tuấn Kiệt thấy chị mình liền hỏi :
– Chị ! Ta sẽ đi thật sao ?
– Một mình chị đi cũng được em cứ ở đây đi !
– Không , em sẽ đi với chị mà !
Lam Phương mỉm cười trong nước mắt ôm lấy Tuấn Kiệt . Cô đi xuống phòng khách , nhìn xung quanh nơi đây đã từng có nhiều kỉ niệm của cô và Nhật Vũ . Tuấn Kiệt từ trên lầu bước xuống cùng cô đi ra xe. Nhìn ngôi biệt thự lần cuối , nước mắt cô cũng rơi ra :
– Tạm biệt mọi người nhé !
– Lên xe đi 2 đứa !
Nghe thấy tiếng ba cô gọi , cả 2 bước lên xe đi . Lúc này , cả đám cũng vừa về.