Bạn đang đọc Định Mệnh Anh Và Em: Chương 50. Buông Hạnh Phúc Nhặt Nỗi Đau.
Bầu trời ảm đạm báo hiệu có một cơn mưa lớn sắp lớn, vết thương trên vai đã bớt, nhưng vết sẹo khá dài, chạm nhẹ vào vết thương, bàn tay nhỏ bé run lên từng cơn, nhắm mắt lại, chính nỗi đau này vì cứu người đó… là một may mắn hơn là xui xẻo.
Bên cạnh khung cửa sổ, gió mạnh thổi làm những chiếc lá khô bay lên cao, tai đeo tai nghe máy mp3, từng lời hát buồn vang lên, bên cạnh những cảm xúc đang cuộn trào làm trái tim không lúc nào được bình yên.
Một giọt…hai giọt… rồi cơn mưa lớn kéo đến, đập vào màn cửa kính những đợt rất mạnh, Yên co chân lại, cô ngữa đầu dựa vào khung cửa, ánh mắt buồn nhìn sâu vào màn mưa dày đặt.
Bầu trời âm u toàn là màu đen, phía dưới là màu trắng của mưa, nỗi nhớ này làm sao có thể xóa bỏ?
Mạc Vũ mở cánh cửa, nhìn thấy Yên ngồi nơi cửa sổ, ánh mắt nhìn buồn, phải nói là rất buồn, con bé vì che giấu cảm xúc mà không muốn thể hiện cái yếu đuối ra bên ngoài, ông hiểu rất rõ bây giờ nó đang nhớ đến ai, nhưng cho dù có khuyên thì cũng vô ích, nó đau khổ.. không giây phút nào nó quên, tình cảm chỉ có thể giấu kính chứ chưa bao giờ có thể nói ra.
Cánh cửa khép lại.
Yên nhắm mắt lại, nước mắt khẽ rơi, nhưng không hề có một tiếng nấc hoặc tiếng động nhỏ nào, đã rất gần rồi, sắp xa rồi cái cuộc sống mỗi ngày như thế này, đã đến lúc nó đến hồi kết.
Bỏ đôi chân trần xuống, Yên thay một chiếc đầm màu trắng, tóc xõa dài ra, đeo thêm chiếc kính cận, cô bước ra khỏi phòng.
Khi chuẩn bị rời khỏi nhà, một chiếc ô màu đen được đưa ra trước mặt, Yên nhìn chiếc ô rồi nhìn sang phía bên cạnh.
– Có thể cháu cần cái này… ta hiểu…, cháu đã phải cố gắng như thế nào…tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi.. – Mạc Vũ đặt chiếc ô vào tay Yên vỗ nhẹ lên vai cô sau đó thì quay lưng bước đi vào trong.
Yên thở dài, nhìn vào chiếc ô với rất nhiều suy nghĩ, cô đi đến bên chiếc xe màu trắng mui trần, trời đang mưa, cô khởi động máy, phía sau xe mở ra chiếc mui cứng từ từ che lại, bật hệ thống mở, phía dưới bục chiếc xe nứt ra, động cơ phía dưới đưa chiếc xe lên phía trên.
Yên lái đi rời khỏi nhà, cô muốn một lần nữa nhìn lại những kỉ niệm trước khi chính tay cô chấm dứt hết tất cả.
Chiếc xe lao đi trong màn mưa.
Chạy qua con đường ngày đó, cái ngày mà Phong đã ngồi và hát lên những lời bài hát tặng riêng mình cô, Yên bước ra khỏi xe trên tay là chiếc ô màu đen rất to.
Yên bước thật chậm về hướng chổ kỉ niệm, bước chân dừng lại, là vị trí lúc cô đứng ngày đó, cô đang nhìn thấy trước mắt, nụ cười của anh, ánh mắt của anh tràn đầy ấm áp, đôi tay chuyên nghiệp đang gãi từng nốt nhạc, nghe sao ấm áp quá.
Cô quay đi, bước về hướng khu vui chơi tổng hợp.
Ngay khi Yên vừa đi, cũng có một chiếc xe màu đen đậu ngược chiều với xe cô, bên kia đường, kính xe từ từ hạ xuống, Phong nhìn qua cái nơi quen thuộc, mỗi khi nhớ cô, anh đều đến nơi này, chỉ có nơi này nó chôn cất rất kỹ những khoảng khắc vui vẻ nhất của cô và anh.
Bàn tay nắm chặt tay lái, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt Phong buồn vô đáy, lại không hề để ý đến bóng dáng một người con gái đang cầm chiếc ô màu đen đang bước đi phía xa.
Anh nhắm mắt lại hồi tưởng lại những kí ức đẹp đó. Rất lâu…rất lâu…
Yên đi đến từng nơi đã hằn in những mảng của kí ức tươi đẹp, mỗi một nơi, cô nhìn thấy rồi như chợt cười rồi như chợt khóc, nước mắt ấm lăn dài trên khuôn mặt xanh xao lạnh lẽo.
Như một số phận và cũng như một sự sắp đặt trớ trêu, Phong cũng bước vào khu vui chơi, từng nơi Yên vừa đi qua, thì bước chân anh cũng đặt đến, nhưng khác với Yên, Phong không hề cười cũng không có thứ gọi là nước mắt.
Bởi vì sao?, bởi vì anh đã cất rất kỹ hình ảnh của cô vào trong lòng, bởi vì anh đã hứa sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì bất kì thứ gì nữa, bởi vì…nếu không có cô bên cạnh, nụ cười thật sự của anh cũng biến mất.
Đi rất lâu, rất lâu, một người đến trước, một người đến sau, họ không nhìn thấy nhau, không cảm nhận được hơi thở của đối phương, bước chân vô định, Yên bước đến chiếc đu quay, Yên ngước mắt nhìn lên, nơi mà cô và anh đã từng ngồi, giây phút đó như còn đọng lại rất sâu trong trái tim đầy vết thương của cô.
– Em đã giấu kín tình cảm của mình, anh có hiểu?…em xin lỗi…về tất cả…em không xứng với anh…đã biết bao nhiêu lần anh không màng tất cả mà tha thứ cho em…rồi cũng chính tay em…Phong…em nợ anh..- Yên thở dài, nước mắt cũng đã cạn có muốn khóc cũng không được, cô đi khỏi nơi đó.
Dưới chiếc ô màu trắng, Phong nhìn về hướng chiếc đu quay, từng vòng vay cứ đưa lên rồi hạ xuống, anh bước đến mua một vé, sau đó ngồi ngay chổ vị trí mà ngày trước anh đã ngồi.
Chiếc đu quay khỏi động, từ từ lên cao, anh nhìn thấy những cảnh vật bị màn mưa bao phủ, không xinh đẹp như khi anh đi cùng cô, Phong chống hai tay lên chân, bàn tay che gần hết khuôn mặt, mắt nhắm lại, anh sao thế này… bỏ bàn tay ra khỏi mặt, anh nhìn xuống phía dưới.
Một bóng dáng nhỏ nhắn đang bước cô đơn trong cơn mưa, dưới chiếc ô màu đen, người con gái đó….cô ấy bất chợt quay lại nhìn đúng về hướng anh đang ngồi…mắt Phong mở to, gương mặt ấy…Phong bỏ chổ ngồi chạy đến phía bên cạnh.
Bàn tay đặt trên lớp kính run run, là…cô ấy…ánh mắt đó, khuôn mặt đó…. chính là cô ấy..
– TIỂU YÊN……..- Phong hét lên, đúng là cô ấy rồi.
Yên quay người nhìn lại lần cuối sau đó thì thì quay lại mà bước tiếp, cô đâu hay biết rằng, chính cái quay lưng lần cuối đó đã làm ột người nhìn thấy cô.
Phong đang không biết cách nào đi xuống, anh móc chiếc điện thoại trong túi, nhưng không có, lúc nãy anh để lại trên xe, tay Phong đấm mạnh vào chiếc kính khiến nó nứt ra.
Khi đu quay ngưng lại anh lao xuống rất nhanh, Phong cố gắng chạy về hướng đi lúc nãy của Yên.
– Tiểu Yên..Tiểu Yên …em ở đâu…tại sao cứ trốn tránh ta…Tiểu Yên…Em ra đây ngay cho ta…tại sao chứ…ta đã làm gì sai với em…tại sao không muốn gặp ta……TIỂU YÊN……- Phong vừa đi vừa hét lên trong màn mưa.
Bên ngoài có khá nhiều người nhìn vào anh rồi chỉ chỏ nói đủ thứ, nhưng anh không quan tâm, Tiểu Yên cô ấy đang ở rất gần anh, nhưng lý do gì khiến cô ấy không đến tìm anh.
Phía sau góc cây lớn, Yên buông lơi cây dù, cô trượt người từ từ xuống, phía sau là Phong, nếu như bây giờ cô bỏ xuống tất cả, sà vào lòng anh, vòng tay ấm áp của anh…như vậy có phải tốt không?…
Hình ảnh của người Bà tội nghiệp xẹt nhanh qua tâm trí Yên, vũng máu, hình ảnh ngay trên bãi biển đánh tan mọi suy nghĩ lúc đầu của cô, tay cô đặt lên ngực cố nén chặt nỗi đau đang muốn nổ tung ra vì đau khổ.
Yên đứng dậy chạy đi.
Phong thở dốc vì mệt, anh đưa mắt lên nhìn, chợt trong màn mưa kia có một bóng dáng nhỏ mặc chiếc váy trắng đang chạy thật nhanh đi, linh cảm nói anh rằng đó chính là cô.
Anh nhanh chóng chạy theo, miệng không ngừng gọi tên cô.
Yên chạy đến chiếc xe của mình, cô nâng kính xe lên, chạy đi…Tiếng đập cửa mạnh bạo bên phía ngoài khiến tâm trí Yên hơi hoảng loạn khi cô nhìn thấy ngay trước mắt mình, hình ảnh chân thật nhất, gương mặt mà cô không ngừng nhớ về.
Đôi tay run lên, nhưng Yên kiên định chạy xe đi nhanh chóng.
Phong chạy theo phía sau, nhưng sức người nào bằng xe, cho dù có cố gắng chạy nhanh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không kịp, Phong ngã quỵ trên mặt đường.
– TIỂU YÊN…..- Phong hướng về chiếc xe hét lên thật to bằng hết sức lực của mình.
Yên nhìn qua kính chiếu hậu, nước mắt cứ như nước lũ tràn bờ mãi tuôn xuống mà không ngăn lại được, nếu bây giờ cô đánh đổi tất cả để bên anh, nhất định sẽ còn rất nhiều người đau khổ vì quyết định này, nên thay vì hạnh phúc của mình, cô chấp nhận đón lấy đau khổ, chỉ mong những người mà cô yêu thương có thể hạnh phúc mà thôi.
Phong nằm ngữa ra giữa đường, mặc cho những giọt mưa nặng hạt đập vào mặt đau rát, mắt anh vô định, không cảm xúc, những giọt nước ấm hòa vào nước mưa lạnh giá chảy dài trên mặt rơi xuống lòng đường lạnh buốt.
Tâm trí anh không thể nào lí giải được lý do, vì sao cô ấy còn sống mà cứ luôn trốn tránh anh như thế? nhất định cô ấy còn nhớ đến anh, nếu không thì tại sao lúc đó lại cứu anh, nếu không sao lại đến nơi này. Lại nhìn những kỉ niệm bằng một ánh mắt đau thương như thế.
Yên chạy xe về căn nhà, người cô ướt sũng vì mưa, Yên vừa mới bước chân vô đến phòng khách, Mạc Vũ buông nhanh tờ báo xuống, đi lấy chiếc khăn lông lớn trùm lên đầu cô.
– Tại sao lại ra nông nỗi này? – Mạc Vũ vừa lau khuôn mặt xanh xao vừa hỏi Yên.
Yên đưa mắt nhìn Mạc Vũ, đầu cô trống rỗng, cô ngã người vào Mạc Vũ, rồi khóc như một đứa con nít.
Mạc Vũ ôm lấy thân thể đang run lên của Yên, ông vỗ vào lưng mong con bé có thể cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng càng vỗ thì Yên càng khóc nhiều hơn, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu nỗi hờn, bao nhiêu nhung nhớ Yên trút vào cơn mưa nước mắt này.
– Tốt..khóc đi..ta tin khi khóc xong rồi…sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Phong bước đi lững thững trên con đường, chân anh chạm phải chiếc ô màu đen, anh cúi xuống nhặt nó lên, sờ nhẹ vào chiếc ô…. Giờ tâm trí anh không còn muốn nhớ đến thứ gì nữa, phải chi bây giờ đây anh mất đi trí nhớ, thì anh sẽ không phải trở thành bộ dạng như thế này.
“ Gặp gỡ là một cái Duyên và đi qua cuộc đời nhau cũng là một sự sắp đặt của Định Mệnh, một món quà của cuộc sống, đôi khi chỉ cần nghĩ lại thôi, người ta cũng có cái lý do để mỉm cười và cũng có cái lý do để…rơi lệ. “
…………………
Hạo xử lý công việc trong phòng đến khuya, mắt anh khẽ nheo lại khi nhìn thấy cái tên khá lạ mà anh chưa từng thấy qua, ông ấy nắm trong tay khá nhiều cổ phần của công ty.
Hạo xoay xoay chiếc bút trên tay, anh bỏ tờ giấy xuống nhấc điện thoại gọi cho Minh Hà hỏi về việc này tại sao giờ anh mới biết, bên đầu dây bên kia Minh Hà nói rằng, do khoảng thời gian trước công ty gặp chút trục trặc cổ phiếu xuống một cách thảm hại, người đàn ông đó đã nhân cơ hội mà mua vào khá nhiều, cô chỉ biết ông ta là một nhà kinh doanh lớn ở bên Sin chứ chưa từng gặp mặt, cô cũng đang cho người điều tra nhưng chưa có kết quả.
Anh cúp máy, có lẽ nên có một cái hẹn với nhà kinh doanh này, nếu có thể khiến ông ấy về phe của anh, như thế chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đầu bắt đầu lập trình thêm nhiều kế hoạch phía trước hơn.
……………..
Trong một phòng Vip của nhà hàng món ăn Nhật.
– Chào ông Khổng, quả là so với tuổi tác thì ông trông phong độ hơn nhiều. – Mạc Vũ đưa tay ra bắt lấy tay người mới bước vào rồi mời ông ấy ngồi xuống.
– Tôi cũng khá bất ngờ khi hôm nay lại nhận được lời mời dùng bữa từ nhà kinh doanh lớn như ông đây, quả là vinh hạnh cho tôi. – ông Khổng không ngừng khen ngợi, vì ông biết rõ người trước mắt ông không những có tiền mà còn có rất nhiều quyền lực.
– Haha, quá khiêm tốn rồi….chúng ta dùng bữa trước khi vào việc chính chứ. – Mạc Vũ cười lớn nói xong thì búng tay cho nhân viên mang thức ăn vào.
Mạc Vũ cùng Ông Khổng kia nói chuyện khá là vui vẻ trong khi ăn, sau buổi ăn hai người cùng nhau nói chuyện phím khá lâu, Mạc Vũ rồi cũng dần đi vào vấn đề chính, cái ông muốn chính là 5% cổ phần đang nằm trong tay của tên họ Khổng này nên ông không ngừng buông ra những lời dẻo ngọt, nhầm làm mờ mắt hắn ta.
– Tôi rất khó xữ, dù sao thì tôi cũng làm trong công ty này từ khi chủ tịch Trương ông ấy còn sống…nên cái này… – Ông Khổng lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.
– À tôi rất hiểu, nên cái này tôi muốn biếu ông..nó là loại rất thượng hạng, có thể giúp con người ta sảng khoái… – lời nói Mạc Vũ đầy ẩn ý, ông đẩy chiếc va li qua phía bên cạnh ông Khổng.
Ông Khổng nhìn Mạc Vũ lại một lần trước khi mở chiếc va li ra. Mắt ông bất ngờ khi nhìn thấy số tiền trong đó, rất nhiều, toàn những tờ chi phiếu với mệnh giá hơn 100 tỷ, số tiền này còn hơn gấp nhiều lần cái cổ phần ông đang nắm kia, quả không hổ danh là người làm ăn lớn, khi chi tiền cũng chi khá là mạnh.
– Cái này làm tôi rất khó xữ… – Ông Khổng đậy chiếc va li lại lắc đầu đẩy sang cho Mạc Vũ.
– Ấy, cứ khoan hả trả lời..có thể qua đêm nay hãy trả lời cũng được. – Mạc Vũ nói xong thì búng tay một cái, ngay lập tức phía cửa mở ra, một cô gái trang điểm kỹ lưỡng ăn mặc khá là mát mẻ nếu không nói quá đáng là hở hang.
Cô ta mỉm cười một cái sau đó ngồi vào phía bên cạnh ông Khổng rót một ly rượu mời ông.
Quả nhiên đánh trúng ngay vào tâm lý của hắn ta, ngay lập tức từ dáng vẻ cao cao tại thượng trong phút chốc biến hóa thành kẻ dê xòm khi nhìn thấy con mồi ngon ngồi bên cạnh.
– Hôm nay hãy để Tiểu Mạc phục vụ ông Khổng đây, sau đó hãy trả lời cho tôi biết…Tiểu Mạc cố mà phục vụ tốt cho ngài Khổng…- Mạc Vũ ra ám hiệu cho Tiểu Mạc.
Cô nhanh chóng hiểu ý mà nở một nụ cười tà mị sau đó bàn tay không ngừng vuốt ve vào lòng ngực của ông Khổng, quả nhiên anh hùng không bao giờ qua ải mỹ nhân, ngay sau đó Tiểu Mạc và ông Khổng vào khách sạn gần đó.
Khoảng hơn một tiếng sau Tiểu Mạc đi ra khỏi khách sạn, đi về hướng chiếc xe đen đang đậu khuất mình trong bóng tối, cô gõ cửa xe, kính xe hạ xuống, cô mỉm cười đưa mảnh giấy vào cho Mạc Vũ
Mạc Vũ gật đầu hài lòng, đưa sang phía bên cạnh cho Yên, cô nhận lấy, hắn ta không quá khó khăn khi một bước lại thuần phục dễ dàng mà lấy được chữ ký sang nhượng cổ phần này.
Yên đưa một cái va li đầy tiền cho Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc nhận lấy, lòng không khỏi mừng rõ khi cuối cùng cũng có tiền để trang trải cuộc sống ẹ và cô.
– Tiểu Mạc, giữ số tiền đó mà mua một căn nhà để sống, còn tiền lo viện phí ẹ cô tôi đã trả rồi, đừng làm cái nghề này nữa. – Yên nghiêng đầu nhìn Tiểu Mạc nói.
– Tịnh Yên tiểu thư, tôi rất biết ơn cô, chính cô cứu tôi khỏi cảnh địa ngục trần gian này, khi này khi cần tôi giúp gì cứ nói, cho dù có bỏ mạng, tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận mà không hề oán than… – Tiểu Mạc vô cùng cảm kích về tấm lòng cao cả của Yên.
Cô gặp Yên trong một cái quán bar nhỏ, khi đó cô đang đi khách, không may hắn ta là một kẻ tâm thần, đánh đập cô không thương tiếc rồi vứt cô sang phía bên cạnh đường mà bỏ đi.
Lúc đó Yên chạy xe lên, kêu cô lên xe rồi đưa cô đi băng bó vết thương, sau đó cô kể cho Yên nghe những chuyện của mình, và vì người mẹ đang nằm bệnh không có tiền để trang trải viện phí nên cô phải ép mình theo cái con đường nhục nhã này, lúc đó Yên chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô.
– Yên tâm, tôi sẽ giúp cô..- Tiểu Mạc nhớ như in, cái lúc đó cô như nhặt được cái phao khi cô đang dần chết đuối giữa biển khơi, Yên đến như một vị cứu tinh, nay Yên cần cô, không có lý nào cô lại không xả thân mà không màng tất cả giúp Yên đạt được mục đích.
Chiếc xe của Yên lái đi xa, Tiểu Mạc cầm tiền trong tay, tương lai tươi sáng ở rất gần phía trước rồi, tất cả là nhờ vào người kia, mãi mãi sau này cô sẽ không bao giờ quên ơn cô ấy.