Đọc truyện Định Mệnh Anh Và Em – Quai Quai Băng – Chương 376: Em có đồng ý sinh cho anh một hoàng tử nhỏ hay một cô công chúa nhỏ hay không… (2)
Bốn ông bà như những người bạn cũ, vây quanh Đàm Tâm cùng Quý Kình Phàm trò chuyện cực kỳ hăng say.
Hạ Tử Du khoác tay Đàm Dịch Khiêm đi đến một góc, vui mừng nói, “Ông xã,
anh nói thử xem nếu như lát nữa chị Tâm biết đây là tiệc cưới của chị ấy và Quý Kình Phàm, chị ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Đàm Dịch
Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tử Du lên, dịu dàng nói, “Nếu như em thích
tiệc cưới như thế này chúng ta sẽ làm một cái!” Đúng thế, mặc dù đã kết
hôn ở Madivies, nhưng tiệc cưới long trọng như thế này vẫn chưa tổ chức.
Hạ Tử Du sẵng giọng, “Em còn lâu mới cần…. Người ta gả cho anh đến mấy lần rồi, chả có tí mới mẻ nào cả….”
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, “Anh thấy em giúp được Quý Kình Phàm thì vui lắm, còn hơn cả khi chúng ta kết hôn đấy.”
Hạ Tử Du tròn mắt, “Đâu có giống nhau, niềm vui của em với anh thì phải
đặt trong lòng, mà niềm vui của người khác thì phải cùng chia sẽ chứ
….”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Tử Du, hạnh phúc không kìm
được mà tràn ngập trong lòng Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm không nhịn được
mà hôn lên cánh môi của Hạ Tử Du, không ngại bên cạnh còn có cả những
khách mời khác, nói thẳng, “Bà xã, anh yêu em!” Hạ Tử Du ngượng ngùng
quay mặt, “Đừng có mà sến thế chứ, nhân vật chính tối nay đâu phải là
chúng ta….”
Đàm Dịch Khiêm quay mặt cô lại, thâm tình hôn lên trán cô, trầm giọng nói, “Tạm tha cho em vậy….”
….
Cuối cùng cũng thoát được khỏi tay của bốn ông bà, Đàm Tâm thở phào một hơi
nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi người đàn ông bên cạnh mình, “Này, chỉ là
tiệc từ thiện mà thôi, tại sao ba mẹ anh cũng đến thế?”
Quý Kình Phàm chỉ cười không nói.
Đàm Tâm đang muốn hỏi tới thì lúc này lại có một đôi khách mời nam nữ đi đến phía họ.
“Ông Quý, bà Quý, chúc mừng hai người….”
Phục vụ liền mang champagne tới.
Quý Kình Phàm lịch sự tao nhã nâng ly lên chạm nhẹ ly với đối phương, “Cám ơn.”
Đàm Tâm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì có người mời rượu chỉ đành phải cầm lên sâm banh, học theo Quý Kình Phàm lễ phép đáp lại người khác.
Đàm Tâm vốn cho rằng những người này theo chân bọn họ mời rượu chỉ là nhắm
vào quan hệ của cô và Hạ Tử Du, cho nên tiện thể bợ đỡ nịnh nọt, nhưng
không ngờ khách mời cứ hết tốp này tới tốp khác lần lượt kéo tới càng
lúc càng nhiều mời rượu cả hai, hơn nữa lời chúc phúc của bọn họ cũng
càng lúc càng khoa trương, ví dụ như trăm năm hảo hợp, sớm sinh con trai đầu lòng…..
Ngay cả muốn thở một hơi Đàm Tâm cũng không có thời
gian để thở, cứ thế lần lượt hết ly này tới ly khác rót như trút vào cổ
họng cô….
Mặc dù độ cồn loại sâm banh này không cao, nhưng đối
với người không biết uống rượu như Đàm Tâm mà nói thì cũng là rất dễ bị
say, vì vậy, chỉ mới được khách mời kính rượu một vòng mà Đàm Tâm dần
dần đã có phần hơi choáng váng sắc mặt ửng hồng…. Cũng may còn có Quý
Kình Phàm thỉnh thoảng thay cô đỡ mấy ly rượu, nhờ vậy mới giúp cô không bị say đến ngã gục tại chỗ.
Đàm Tâm giờ phút này đã quay cuồng
choáng váng chỉ có thể tựa vào vai của Quý Kình Phàm, mang theo men say
lẩm bẩm nói, “Quý Kình Phàm….Tôi hỏi anh….Tại sao bọn họ cũng mời
rượu chúng ta hả?”
Nhìn dáng vẻ ngà ngà say xinh đẹp động lòng
người này của Đàm Tâm, Quý Kình Phàm không kiềm nổi mà hôn một cái lên
má cô rồi mới trả lời, “Bởi vì hôm nay là một ngày tốt lành của chúng
ta.”
Đàm Tâm vỗ lên gò má của mình hỏi, “Ê, tại sao anh lại hôn tôi chứ?”
Quý Kình Phàm buồn cười nhếch môi nói, “Vì anh là chồng của em…..”
Đàm Tâm ợ lên một cái đầy hơi rượu, “Anh hả….Còn lâu đó…. Hừ…. Cái đồ xấu xa…..”
Lúc này, người điều khiển chương trình bước lên giữa sân khấu tuyên bố:
“Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự buổi tiệc cưới của ông Quý
Kình Phàm và cô Đàm Tâm…. Niềm vui này đôi tân nhân mong muốn chia sẻ
với những quan khách hiện đang có mặt tại nơi đây, cũng hy vọng nhờ vào
những lời chúc phúc của mọi người mà đôi tân nhân này có thể vĩnh viễn
được tắm trong bể tình!”
Đàm Tâm nghe lời phát biểu của người
điều khiển chương trình, nghiêng đầu sang nghi hoặc hỏi, “Sao họ lại đọc tên của chúng ta vậy? Anh quyên tiền à?”
Quý Kình Phàm cầm lấy
bàn tay Đàm Tâm rồi hôn nhẹ lên đó, thâm tình nói, “Bà xã, anh thật xin
lỗi vì phải dùng đến cách này mới có thể làm cho em hoàn toàn thuộc về
trước sự chứng kiến của mọi người đang có mặt tại nơi này… Anh yêu
em, Đàm Tâm!”
Đàm Tâm chớp chớp hàng lông mi dài, trên gương mặt
ửng hồng vãn là biểu hiện nghi hoặc khó hiểu, “Tại sao anh phải nói
những lời này với tôi làm gì… Thật đáng ghét…..Còn lâu tôi mới
thương á…..”
Giọng người điều khiển chương trình thanh tiếp
tục vang lên, “Phía dưới có lời mời nhân vật nam chính của chúng ta vào
tối ngày hôm nay chính là ông Quý Kình Phàm bước lên sân khấu có vài lời phát biểu đi ạ.”
Dưới sân khấu ngay lập tức vang lên nhiều tiếng vỗ tay như sấm nổ.
Đàm Tâm bị những tiếng vỗ tay đó làm cho lỗ muốn tai lùng bùng lên, hoàn toàn không hề nghe thấy gì….
Lúc này Hạ Tử Du đi tới dìu đỡ Đàm Tâm, còn Quý Kình Phàm giờ phút này đang đi về phía trước bước lên chính giữa sân khấu trước sự hoan hô của mọi người.
Toàn cảnh hiện trường của buổi tiệc đột nhiên tối sầm
xuống, chỉ có hai đường ánh đèn sáng rực tập trung chiếu vào trên người
của Quý Kình Phàm và Đàm Tâm….
Đột nhiên bị ánh sáng như thế
rọi thẳng vào người Đàm Tâm lẩm bẩm nói, “Tử Du à, tại sao chỉ có chỗ
chị lại bật đèn lên sáng thế còn chỗ mọi người sao lại tối thui thế….
Còn nữa…. Bác gái nói mọi người đều sẽ mặc lễ phục màu trắng, tại sao
tối nay lại chỉ có mình chị mặc vậy?”
Nhìn khách mời chung quanh
đến tham dự buổi tiệc tối hôm nay, dường như tất cả mọi người đều hiểu ý nên đã nhường lại cái màu trắng dành cho “cô dâu” ấy, ngay cả Hạ Tử Du
xưa này thích yêu thích màu trắng hơn màu tím mà tối nay lại lựa chọn
mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt….
Hạ Tử Du nhẹ giọng cười nói, “Bởi vì tối nay chị chính là nhân vật nữ chính đó ạ, mọi người không
thể tranh giành được nổi bật với chị.”
Đàm Tâm nghiêng đầu hỏi, “Tại sao chị lại là nhân vật nữ chính hả?”
Hạ Tử Du nhìn về phía sân khấu, “Chị hãy nghe xong những lời Quý Kình Phàm sắp nói với chị đi rồi chị sẽ biết ngay thôi….”
Đàm Tâm sững sờ ngước mắt lên, phía trên sân khấu cũng bắt đầu vang lên giọng nói ôn hòa của Quý Kình Phàm:
“Bà xã….Vào chín năm trước, chúng ta đã tình cờ gặp gỡ nhau, anh vẫn luôn cho đó là do ông trời đã định sẵn…..Anh không biết kiếp trước chúng
ta có được ở bên cạnh nhau hay không nhưng đã là kiểu quá khứ không quan trọng, anh không biết kiếp sau chúng ta có còn được ở bên nhau nữa hay
không và điều này cũng thực quá mức xa vời anh không thể nào nắm chắc,
anh chỉ để ý ở tại đời này kiếp này, anh hi vọng ở trong sinh mạng của
mình anh sẽ tận lực làm hết tất cả những gì có thể để có em ở trong vòng tay của anh, không cần phải hứng gió cũng không cần phải dầm mưa, mãi
mãi khỏe mạnh, bình an và vui vẻ…. Bà xã, anh yêu em!”
Không
biết có phải khi Quý Kình Phàm nói ra những lời này vẻn vẹn đều chỉ thâm tình ngóng nhìn về phía Đàm Tâm hay không, mà khiến cho Đàm Tâm từ nãy
giờ đang chìm trong men say bỗng chốc khôi phục lại được chút ý thức….
Có lẽ cô cũng đã hiểu được đêm nay đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô chỉ
đứng nhìn Quý Kình Phàm chằm chằm mà không hề lên tiếng nói gì….
….
Lúc Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm ra giữa sân khấu để nhảy một điệu trong khi cô vẫn còn đang hơi say, Hạ Tử Du hâm mộ nói, “Quý Kình Phàm yêu thật sâu
sắc á, những lời anh ta vừa nói thật khiến cho người khác cảm động….”
Người đàn ông bên cạnh cô nhíu mày không vui, “Bà xã, anh cũng nói với em không ít đâu.”
Hạ Tử Du nhíu mày nghĩ một lát “Tổng giám đốc Đàm à, anh có chắc là đã từng nói những lời sâu nặng như thế với em không?”
Lúc này trong đầu Hạ Tử Du tràn ngập đều là ——
Bà xã, em không thể ngoan cho anh một chút à?
Chưa từng thấy ai đần như em, chút chuyện vặt này cũng không làm nổi….
Hạ Tử Du, em mà không đến đây anh sẽ đi qua đó đấy!
Biểu hiện của anh như thế mà được gọi là thâm tình à? Hừ, cái đồ ngang ngược, cuồng sắc không ai bì nổi!!
— —— —
Lúc buổi tiệc kết thúc là đã hơn mười giờ, vợ chồng nhà họ Quý về phòng khách sạn ngủ còn người nhà họ Đàm thì về nhà mình….
Quý Kình Phàm chở Đàm Tâm đến một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng rực, ngay sau đó bế Đàm Tâm xuống xe
Người giúp việc nhận lấy chìa khóa xe của Quý Kình Phàm sau đó lái xe đi.
“Đây là đâu thế….”
Ý thức của Đàm Tâm vẫn đang trong trạng thái mơ hồ….
Quý Kình Phàm hôn người trong ngực mình nói, “Nhà của chúng ta.”
Thật ra ngôi biệt thự này anh đã mua từ mấy năm trước….Khi đó chỉ là anh
cảm thấy, anh phải có một ngôi nhà ở Los Angeles, bởi vì cô đang ở đây.
Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm đi thẳng lên tầng hai…..
Cửa phòng bị anh đá văng, anh nhẹ nhàng đặt Đàm Tâm lên giường.
Đàm Tâm mở đôi mắt mờ mịt ra nhìn mọi thứ….
Giấy dán tường màu hồng, rèm màu hồng, giường màu hồng, còn có cả đèn thủy tinh chụp đèn lụa màu hồng….
Đàm Tâm đột nhiên ngồi dậy, nhìn khắp nơi như một đứa trẻ ngây dại.
Quý Kình Phàm dịu dàng hỏi, “Chỗ này là anh bảo người giúp việc sắp xếp lại một tháng trước, có thích không?”
Đàm Tâm gật gật đầu như giã tỏi, “Em thích lắm….. Ối….”
Vừa nói Đàm Tâm liền đứng lên, nhảy nhảy mừng rỡ trên chiếc giường tân hôn.
Quý Kình Phàm vội vàng đỡ lấy cô, “Em cẩn thận một chút, kẽo ngã đấy!”
“Em đang ở trong truyện cổ tích đó sao? Nơi đây chính là lâu đài, ở đây còn có công chúa nữa này…..” Đàm Tâm nhấc tà váy của mình lên cười hì hì nói, “Oa, em chính là công chúa…. Sau đó xuất hiện hoàng tử…..Anh
chính là hoàng tử à?”
Quý Kình Phàm nồng nàn mà ngóng nhìn Đàm
Tâm, “Nếu như em là công chúa, anh tình nguyện làm một hoàng tử bảo vệ
cho em suốt đời.”
Đàm Tâm kích động nói, “Ây da….. Cuối cùng em
cũng có hoàng tử rồi…..” Vừa nói vừa ôm chặt cổ Quý Kình Phàm, vui
sướng đến nhảy cẫng lên.
Bởi vì động tác của Đàm Tâm quá mạnh,
cộng thêm cả Quý Kình Phàm chưa bao giờ nghĩ đến cô sẽ chủ động ôm mình, vì thế mà cả hai không kịp thời chống đỡ được sau đó cùng nhau ngã
xuống giường….
“Ối…..”
Đàm Tâm bị đau kêu rên ra
tiếng, không phải là bởi vì ngã bị thương, mà bởi vì là cô ngã trên
người Quý Kình Phàm, cằm đập lên đầu anh.
Đàm Tâm mở căng tròn hai mắt long lanh nhìn anh đang nằm ở dưới người mình, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ mông lung.
Tránh làm cho cô bị ngã lần nữa, Quý Kình Phàm đưa tay ôm lấy cô, không hề chớp mắt say mê nhìn vào tròng mắt mơ hồ của Đàm Tâm.
Đàm Tâm bĩu môi, “Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Bởi vì em rất xinh đẹp.”
“Ha ha…..Em là công chúa, đương nhiên là phải xinh đẹp rồi…. Nhưng mà
anh cũng rất đẹp trai đấy…. Mũi của anh này, ánh mắt, lông mày….
Cũng đều rất đẹp.” Vừa nói những ngón tay mảnh khảnh của Đàm Tâm xoa nhẹ lên mặt anh, từ từ lướt qua từng đường nét trên gương anh.
Có lẽ là động tác lướt nhẹ trên gương mặt anh của cô quá quyến rũ, khiến cho hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề….
Đàm Tâm ghé sấp vào trên người Quý Kình Phàm hỏi, “Anh mệt lắm sao?”
“Không mệt.” Anh tình nguyện bị cô nằm đè lên như vậy.
“Nhưng mà hơi thở của anh rất nặng….”
“Vậy em có đồng ý giúp anh giải quyết hay không?”
“Em phải giúp anh như thế nào….”
“Như thế này….”
Trở người lại, Quý Kình Phàm gọn gàng đặt Đàm Tâm dưới cơ thể mình, mặc kệ
những nỗi băn khoăn trong đáy lòng, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Sự mạnh mẽ của anh là bởi vì đã bị đè nén rất nhiều năm, cũng bởi vì khao khát muốn có được cô như lúc này….
“Ưm….”
Đàm Tâm kháng cự theo bản năng, không ngừng đánh lên người anh.
Quý Kình Phàm làm gì còn lý trí để mà để ý, đoạt lấy đôi môi mà anh đã khát vọng bấy lâu nay, nâng niu mút lấy.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi Đàm Tâm dường như không thể thở nổi được nữa thì Quý Kình Phàm mới buông cô ra.
Hơi thở của Đàm Tâm vẫn chưa hồi phục lại được cô dồn dập thở dốc.
Quý Kình Phàm hài lòng nhìn cánh môi kiều diễm xinh đẹp đỏ thắm ướt át của cô.
Đàm Tâm dùng ngón tay sờ lên môi, đáng yêu hỏi, “Vừa nãy là hoàng tử đang hôn công chúa sao?”
“Ừm….”
“Nhưng hoàng tử hôn công chúa không phải như thế….”
Quý Kình Phàm cười khẽ, “Vậy đó là như thế nào?”
Đàm Tâm ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Kình Phàm….
Quý Kình Phàm cúi người tới.
Ngay sau đó Đàm Tâm khép lại đôi mi cong dài, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của anh.
Nụ hôn của cô khiến cho máu trong anh ngay tức khắc chảy ngược, một thứ
nhiệt độ nóng bỏng sôi trào bắt đầu hỗn loạn chạy khắp nơi….
“Đó, chính là như vậy đấy.”
Hôn anh xong, Đàm Tâm hài lòng cười nói.
Quý Kình Phàm nhìn cô thật sâu, đột nhiên tay anh lần tìm đến bờ lưng cô,
kéo chiếc khóa váy của cô xuống, ngay sau đó tuột luôn bộ lễ phục cô ra
ném xuống đất.
Cảm thấy hơi lành lạnh, Đàm Tâm vội lấy tay che người nhíu mày hỏi, “Sao anh lại cởi áo em ra chứ?”
Quý Kình Phàm dụ dỗ nói, “Em có đồng ý sinh cho anh một cô công chúa nhỏ hay một hoàng tử nhỏ không?”
Đàm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, “Em không muốn hoàng tử nhỏ đâu, em muốn một
công chúa nhỏ thôi….. Hoàng tử nhỏ chơi không vui, công chúa nhỏ em
còn có thể hóa trang cho nó thành một búp bê xinh xắn…..”
“Được, thế thì chúng ta sẽ sinh một cô công chúa nhỏ vậy.”
“Dạ.”
Tiếp đó, đồ lót Đàm Tâm cũng bị tuột ra….
“Em lạnh quá….”
Quý Kình Phàm vừa cởi quần áo của mình ra, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, “Một lát sẽ không còn lạnh nữa…..”
“Vậy chúng ta mau sinh một cô công chúa nhỏ đi….”
“Ừ….”