Đọc truyện Định Mệnh Anh Và Em – Quai Quai Băng – Chương 371: Anh thích em, anh muốn em… (2)
Thời gian quay ngược lại về chín năm trước.
Đêm hôm đó là một buổi tối điên cuồng….
Anh đứng ở góc tối, nhìn cô dựa vào người Robert.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô, từng lời nói từng hành động cũng đều khiến cho anh rung động mãi không thôi….
Trước đó, anh không hề nghĩ tới rằng, anh lại có thể đối với một người con
gái chỉ mới gặp mặt lần đầu, thậm chí ngay cả một chữ cũng chưa từng nói với nhau mà đã rung động.
Sau đó, anh nhìn thấy Robert đưa cô lên một chiếc taxi…..
Có lẽ là biết thái độ đối đãi với phụ nữ từ trước đến nay của Robert, anh đã đi theo sau….
Nhìn Robert dìu cô bước vào phòng….. Anh thừa nhận, nếu như đêm hôm đó
không phải bị rượu khống chế, có lẽ anh sẽ không cho Robert một cú đấm
đáng nhớ nặng nề kia.
Đêm đó cô thật sự rất say, lúc anh muốn đưa cô đi, cô ôm lấy anh….
Có lẽ là bởi vì trong mơ mơ màng màng cô đã tưởng nhầm anh là Robert, gò
má ngượng ngùng của cô áp sát vào sống lưng của anh, cả người nóng
rực….
Đêm hôm đó, cho đến khi trời sáng anh mới rời đi.
….
Quý Kình Phàm như đang đắm chìm trong hồi ức chậm rãi nói, “Đêm hôm đó, em
vẫn cứ kêu đau mãi….Em nói, sau này em không muốn trải qua chuyện như
thế này nữa…..Em còn nói, tương lai anh có thể lấy em được hay
không…..”
Mặc dù đêm hôm đó cô uống rất say, nhưng những ký ức trong đầu cô vẫn còn rất mới mẻ….
Mặc dù lúc nhớ lại chỉ có một vài đoạn ngắn ngủ, cộng thêm đêm hôm đó rất
tối, cô không nhìn rõ bất cứ cái gì…. Nhưng giờ phút này những lời anh nói lại đào xới lên những đoạn kí ức ngắn ngủi sống động và chân thật
trong đầu cô….
Cô nhớ, đêm hôm đó, “Robert” luôn cứ dỗ dành cô mãi….
Anh còn hứa hẹn với cô rằng sẽ lấy cô, cho nên mấy năm qua cô đều cho rằng Robert đã phụ cô….
Ánh mắt Đàm Tâm dường như đã mất đi tiêu cự, cô ngây người sững sờ nhìn
chằm chằm vào người đàn ông vừa lạ vừa quen trước mặt hỏi, “Tại sao anh
lại biết những chuyện này?”
Trong đáy mắt Quý Kình Phàm tầng tầng lớp lớp đều là sự khẩn cầu, khàn giọng nói, “Đêm đó anh vẫn cứ mãi dỗ
dành em…. Em có còn nhớ hay không?”
Đàm Tâm lại lùi về phía sau một lần nữa, cho đến đến khi cả người chạm vào vách tường trắng phía sau, “Anh….”
Sợ tâm trạng cô sẽ bị kích động, Quý Kình Phàm không dám đi đến gần cô, mà chỉ thản nhiên nói, “Anh không bao giờ quên lời đã hứa hẹn với em, mấy
năm qua, anh vẫn luôn hối hận vì đã không có ở bên cạnh em…. Lúc em đi phá thai, anh cũng có mặt tại bệnh viện đó, nhìn dáng vẻ đau khổ khó
chịu của em khi đó thế nhưng anh lại không có chút dũng khí nào để đến
gần em dù chỉ là một bước….”
Đàm Tâm không ngừng lắc đầu, đôi
mắt lấp lánh ánh nước, cô nghẹn ngào thốt lên, “Anh….Đêm đó ở bên tôi
chính là anh?” Rất nhiều chi tiết anh đều nói cực kỳ chính xác, thậm chí khi anh kể lại tất cả, những âm thanh dịu dàng dỗ dành trong đầu cô lại thật giống với giọng nói của anh…..
“Đàm Tâm, Robert không thể nào yêu em, bởi vì cậu ta đối với em vẫn chỉ có áy náy mà thôi…..”
Mặc dù sự thật đã càng ngày càng rõ ràng, nhưng Đàm Tâm lại khó có thể chấp nhận được, “Không thể nào, không thể nào….Đêm đó không phải là anh,
chúng ta căn bản là không quen biết….”
Quý Kình Phàm chậm rãi nói, “Nếu như em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta có thể gọi điện thoại cho Robert để chứng thật.”
“Không….Tôi và anh không có một chút quan hệ nào cả, gần đây chúng ta mới quen biết thôi….” Đàm Tâm dường như đã chịu một đả kích rất lớn, ngón tay bám
chặt lên bờ tường trắng.
“Anh vẫn luôn luôn lưỡng lự, có nên nói với em hay không….”
Đàm Tâm bịt hai tai lại, kích động nói, “Tôi không muốn nghe anh nói….
Quý Kình Phàm…. Anh đang đặt chuyện bậy ba…. Anh đang lừa tôi….”
Quý Kình Phàm đi tới ôm cô ấn vào ngực mình.
Cô kịch liệt giãy dụa….
Anh siết chặt lấy cô, vô hạn yêu thương thốt lên, “Em có biết hay không,
chín năm trước, anh đã từng rất mong muốn được ôm em một cái thật chặt
như thế này….”
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như bão
tố, cô không ngừng tự lẩm bẩm, “Quý Kình Phàm….Anh đang nói dối….
Anh đang lừa tôi….”
Quý Kình Phàm nhẹ nhàng lau đi những giọt
lệ đang lăn ra khỏi khóe mi cô, giọng nó càng lúc càng khàn đi, “Anh vốn muốn ở bên cạnh đợi em tỉnh lại, nhưng nửa đêm anh lại nhận được điện
thoại của mẹ anh, bà nói bà muốn anh đến gặp người cha mà anh chưa bao
giờ gặp đó một lần cuối, lúc ấy ba anh đang trong cơn nguy kịch…. Đợi
đến lúc tình hình ba anh đã ổn định anh có quay lại tìm em, nhưng em đã
về Los Angeless… Xin em hãy tin anh, chín năm qua, anh chưa có giây phút nào quên được em, rất nhiều lần anh đã muốn đến tìm em…..”
–
Hai ngày sau, Đàm Tâm cùng hai ông bà Đàm lên máy bay quay về Los Angeles.
Lần này, Quý Kình Phàm không có đi theo… Đàm Tâm chưa nói với ông bà
Đàm sự thật, chỉ nói Quý Kình Phàm sắp tới phải đến một nước nào đó công tác trong thời gian rất dài, một mình cô ở London rất nhàm chán cho nên mới về Los Angeles ở với ba mẹ cho vui.
Cũng trong lúc đó, Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm đi nghỉ phép cũng đã quay về….
Lúc nhìn thấy Đàm Tâm đang ở trong nhà, Hạ Tử Du sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó liền kéo cô tới phòng mình….
Vừa bắt đầu Đàm Tâm cũng không nói gì, cho đến khi Hạ Tử Du nhắc đến ba chữ Quý Kình Phàm, Đàm Tâm đã gào khóc kích động thốt lên, “Từ nay về sau
đừng nhắc đến cái tên đó nữa!!”
Hạ Tử Du cũng không biết Đàm Tâm và Quý Kình Phàm ở London đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ đành phải an ủi
Đàm Tâm, nhưng Đàm Tâm lại chẳng nói thêm gì cả….
Cho đến khi
cảm xúc của Đàm Tâm ổn định lại, lúc này mới chậm rãi nói, “Anh ta là
một tên khốn kiếp, anh ta đã cưỡng gian chị…. Chín năm trước….Người ở với chị vào đêm đó là anh ta chứ không phải là Robert…..”
Nếu như Hạ Tử Du không hay biết gì về chuyện này, có lẽ cô căn bản nghe
không hiểu những lời đứt quãng này của Đàm Tâm đang nói về cái gì, thế
nhưng khi Đàm Tâm mở miệng nhắc tới chuyện chín năm trước thì có lẽ cô
cũng đã đoán được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
“Chị nói là Quý Kình Phàm đã kể chuyện của chín năm trước cho chị nghe?”
Mắt Đàm Tâm đẫm lệ liên tiếp gật đầu.
“Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết này, anh ta còn dám kể cho em biết nữa!”
Đàm Tâm chợt ngước mắt nghi ngờ hỏi, “Tử Du, em cũng biết chuyện này sao?”
Hạ Tử Du bắt đầu ấp a ấp úng, “Em….”
Đàm Tâm dường như không thể tin nổi lắc đầu, “Tại sao ngay cả em cũng biết chuyện này?”
“Em…..”
Đàm Tâm đau khổ cầm lấy tay Hạ Tử Du, “Chị muốn em nói rõ ràng tất cả với
chị….Chị muốn biết tất cả những gì Quý Kình Phàm nói có phải là sự
thật hay không….”
Bị ép đến mức bất đắc dĩ, cuối cùng Hạ Tử Du
đành kể lại cho Đàm Tâm biết mục đích chuyến đi đến Los Angeles lần
trước của Robert….
Lại một lần nữa biết được sự thực của chín
năm về trước từ Hạ Tử Du, cả người Đàm Tâm chấn động nặng nề, sững sờ
thốt lên, “Robert….Không ngờ anh ấy lại giấu chị suốt chín năm
nay….”
Hạ Tử Du nhẹ nhàng an ủi nói, “Chị Tâm, sở dĩ Robert
giấu đi chuyện đó là bởi vì anh ấy chưa điều tra ra được người năm đó là ai, anh ấy không muốn làm tổn thương đến chị…..”
Đàm Tâm không nói thêm gì nữa, đột nhiên lại nở nụ cười ngây dại.
“Chị Tâm, chị có ổn không?”
Lúc này Đàm Tâm đang cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, “Quý Kình
Phàm….Thì ra anh ta tiếp cận chị thực sự là có mục đích….”
Hạ Tử Du vỗ nhẹ lên sống lưng đang run rẩy của Đàm Tâm, nhẹ giọng nói,
“Chị Tâm, Dịch Khiêm đã điều tra được, mấy năm qua Quý Kình Phàm không
phải là không muốn đến tìm chị, mà là anh ấy không có cách nào để đến
tìm chị…. Nếu như anh ấy đã thẳng thắn thừa nhận với chị những chuyện
này thì hẳn là anh ấy cũng đã nói cho chị biết, hơn ba mươi năm trước
gia tộc anh ấy gặp phải nguy cơ, ba anh ấy vì muốn giữ được gia nghiệp
cho cả gia tộc, vì vậy nên chọn lựa ly hôn với mẹ anh ấy để kết hôn với
một người phụ nữ khác có thể giúp cho ông ta….Sau đó mẹ anh ấy liền
đưa anh ấy đến London, cho đến chín năm trước, Quý Kình Phàm vẫn luôn
nghĩ rằng cha anh ấy đã chết thì bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của mẹ anh ấy, cũng chính là đêm hôm anh ấy ở bên chị…. Mẹ anh ấy khóc
lóc than thở cầu khẩn bảo anh ấy không thể không quay về Trung Quốc để
gặp ba anh ấy, nhưng bởi vì ba anh ấy bệnh nặng, gia nghiệp của cả dòng
họ rơi vào tình trạng bế tắc, vì sự sinh tồn của cả gia tộc, anh đành
chọn ở lại Trung Quốc để xử lý việc kinh doanh giúp ba anh ấy, cho đến
hai năm trước sức khỏe ba anh ấy có chuyển biến tốt, lúc này anh ấy mới
bất chấp tất cả trở về London, cũng thoát khỏi ba anh ấy trở thành một
cán bộ ngoại giao cao cấp…. Chín năm qua, anh ấy đã đến Los Angeles
rất nhiều lần, mặc dù không có gặp mặt ngay với chị, nhưng anh ấy vẫn
luôn lặng lẽ quan sát chị, anh ấy biết chị yêu Robert, không muốn phá
hủy kết quả tốt đẹp mà chị và Robert có thể có được, anh ấy buộc mình
không được xuất hiện…. Cho đến khi tin tức Robert muốn đính hôn truyền ra, lúc đó anh ấy mới biết sự thực chị và Robert không đến với nhau…..”
Đàm Tâm kích động tiếp tục bịt tai lại lần nữa, “Chị không muốn nghe giải thích, không cần….”
“Chị Tâm…..”
“Tử Du, chị muốn yên tĩnh một mình một chút, xin lỗi em, em có thể ra ngoài trước giùm chị được không….”
….
Hạ Tử Du không biết làm sao đành đứng dậy đi ra khỏi phòng, lại thấy Đàm Dịch Khiêm đang muốn về phòng.
“Bà xã….”
“Đừng vào, chị Tâm đang ở trong phòng của chúng ta.”
“Chị ấy nói thế nào?”
Hạ Tử Du thở dài nói, “Dạ, tâm trạng của chị ấy rất không ổn định, đối với Quý Kình Phàm dường như chỉ có hận…..”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày lại, “Muốn chị ấy ngay lập tức tiếp nhận được chuyện này quả thật không dễ gì.”
Hạ Tử Du bĩu môi lên hỏi, “Tổng giám đốc Đàm, không phải là anh chắc chắn
rằng Quý Kình Phàm sẽ không để chị Tâm về Los Angeles à? Anh xem đi, mới gặp phải một chút khúc mắc đã để chị Tâm quay về một mình rồi, xem ra
tình cảm của anh ta với chị Tâm cũng không có sâu nặng như anh ta nói
đâu nhỉ?”
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi nói, “Vậy thì em đã quá coi
thường Quý Kình Phàm rồi….” Nguyên nhân Đàm Dịch Khiêm có lẽ đã đoán
được, chắc chắn là Đàm Tâm đã dùng cách thức cực đoan buộc Quý Kình Phàm phải buông tay…..Tất nhiên, Quý Kình Phàm cũng không thể nào buông
tay dễ dàng như vậy!
Hạ Tử Du đang nghi ngờ, lúc này giọng nói của bà Đàm lại vang lên trên hành lang, “Tâm à, Tâm à….”
Hạ Tử Du xoay người nhìn sang bà Đàm, “Mẹ, mẹ tìm chị Tâm à? Chị ấy đang ở trong phòng con…..”
Bà Đàm mỉm cười nói, “Đang ở phòng con sao? Quý Kình Phàm đến rồi, nói là
tạm thời không có đi công tác nữa nên về lại đây với con Tâm….Đứa con
gái ngốc này, suốt đường về cái mặt cứ rầu rĩ không vui, chắc là nghĩ
đến phải chia tay với Quý Kình Phàm cho nên trong lòng không nỡ đây mà,
giờ Quý Kình Phàm đến cũng thật là đúng lúc….”
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, “Đã tới rồi?”
Ngay lúc này, bóng dáng của Quý Kình Phàm đã xuất hiện ở tầng hai, gương mặt của anh hiển nhiên đã tiều tụy hơn so với trước một chút, còn có lấm
tấm râu xanh xanh mới mọc.
Bà Đàm từ ái nói, “Kình Phàm à, con Tâm nó đang ở trong phòng của Tử Du đó….”
Quý Kình Phàm lập tức bước đến trước cửa phòng gõ nhẹ lên cánh cửa.