Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 13


Bạn đang đọc Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi – Chương 13


Khi Khương Minh Chi lùi về sau một bước, cô thấy có người đứng sau lưng mình.

Hàn Cần và Mao Mao đều đang mắt chữ A miệng chữ O.

Rất rõ ràng, họ cũng nghe thấy.

Đến lúc hai người phản ứng lại được, Mao Mao xắn tay áo xông lên trước: “Em đi xé banh xác cái đám ăn nói lung tung kia, sao Phí Âm có khả năng ở cùng Lộ Khiêm được, toàn nói bậy bạ gì đâu.”
“Mao Mao!” Hàn Cần vội kéo Mao Mao muốn lên gây chuyện lại, nhìn sang Khương Minh Chi.

Mao Mao bị Hàn Cần ngăn cản thì dừng lại, lẳng lặng quan sát phản ứng của Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi dựa vào tường, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, có thể thấy rõ trước ngực phập phồng.

“Về trước đã.” Cô mở mắt ra, khẽ khàng nói.

…!
Khương Minh Chi không để bụng Lộ Khiêm đi ăn với ai.

Anh có công việc, cần xã giao, đôi khi sẽ có một số việc không tránh được.

Cô cũng không so đo trong các mối quan hệ của anh có cô gái xinh đẹp trẻ trung, dù sao giờ cũng là xã hội hiện đại, có bạn bè khác phái là chuyện cực kỳ bình thường.

Nhưng chỉ khi người đó là Phí Âm thì với cô mà nói, ý nghĩa ấy thay đổi.

Dù cho Lộ Khiêm không quan tâm tới giới giải trí đến đâu chăng nữa, nhưng vợ anh là Khương Minh Chi trong cái giới này, chỉ cần để ý chút xíu về động thái gần đây của cô thì sẽ biết ngay Khương Minh Chi và Phí Âm có quan hệ thế nào.

Dù ngay từ khi hai người kết hôn đã vô lý khó mà tin nổi, sau khi kết hôn rồi mới phát hiện hai người họ từ thân phận gia cảnh đến nghề nghiệp gần như đều ở vị trí đối lập, nhưng mấy năm qua nếu không người nào chủ động đưa ra đề nghị kết thúc quan hệ này thì trong khoảng thời gian nó vẫn còn hiệu lực, có một số việc hai người đều tự hiểu trong lòng, thậm chí phối hợp với nhau không tệ, ít nhất trong chuyện ẩn hôn, không ai gây ra sai sót.

Truyền thông bên ngoài hay người thân trong nhà, không ai hay biết bọn họ đã kết hôn với nhau.

Khương Minh Chi trở về khách sạn.

Hàn Cần mở Weixin nói bóng gió hỏi mấy người bạn trong giới truyền thông, câu trả lời đều là quả thực gần đây chụp được ảnh Phí Âm và người đàn ông thần bí xuất hiện ở An Hòa ăn cơm với nhau, theo như trong ảnh thì người đàn ông thần bí ấy là cậu hai nhà họ Lộ ở Cảng Thành, gần đây mới đến nhậm chức ở Bình Thành – Lộ Khiêm, nhưng mọi người kiêng kị nhà họ Lộ nên không đăng tin này lên.

Nhưng trong giới truyền thông thì hầu như ai cũng nghe phong thanh cả rồi.


[Mọi người không phải không biết nhà họ Lộ như thế nào, sao có thể để một người phụ nữ trong làng giải trí bước vào cửa được chứ, bọn họ theo đuổi thần tượng thôi cũng sợ hạ thấp mình, Lộ Khiêm cũng chỉ chơi đùa với cô ta chút thôi.]
[Đối với bọn họ mà nói, nữ minh tinh cùng lắm cũng chỉ như tình nhân nuôi bên ngoài, tình nhân mà thôi, nghĩ Lộ Khiêm sẽ nâng đỡ thật à?]
Bạn bè truyền thông sợ Khương Minh Chi biết tin này rồi suy nghĩ nhiều nên cố ý an ủi như thế.

Hàn Cần nhìn thấy hai tin nhắn này thì vội che điện thoại lại, đáng tiếc Khương Minh Chi đã nhìn thấy trước cô ấy.

Hàn Cần: “Em đừng nghe bọn họ nói linh tinh.”
Khương Minh Chi không nói gì.

Trong đầu cô chỉ toàn là câu “Sao Lộ Khiêm có thể để một người phụ nữ trong làng giải trí bước vào cửa”, “Cùng lắm chỉ như một tình nhân nuôi bên ngoài”.

Khương Minh Chi cười ha ha.

Đúng, cô vẫn cứ bận tâm lo lắng làm gì cho tốn công chứ, ngày nào cũng lo người thân phát hiện cô kết hôn với Lộ Khiêm rồi long trời lở đất, thời gian qua lâu vậy rồi, Lộ Khiêm có từng nhắc đến việc dẫn cô tới gặp bố mẹ, người thân của anh hay công khai chuyện của họ hay chưa?
Không hề.

Nhà tư bản cay nghiệt mắt cao hơn đầu xem thường đám người trong giới giải trí nhất, ở Las Vegas ma xui quỷ khiến đăng ký kết hôn với một nữ minh tinh trong giới giải trí, chắc chắn rằng đó là vết nhơ mà anh muốn xóa đi trong cuộc đời hoàn mỹ của mình, sao có thể công khai ra ngoài.

Khương Minh Chi: “Chị Cần, hai người có thể ra ngoài một lát hay không, em muốn yên tĩnh một mình.”
Hàn Cần hơi khó xử, chiều nay cô ấy mới chọc ghẹo Khương Minh Chi có phải Lộ Khiêm cố ý đến đây với cô không, giờ lại gặp phải chuyện này, cô ấy nhìn góc mặt nghiêng của Khương Minh Chi, cuối cùng đành phải thở dài: “Ừ.”
Cô ấy kéo Mao Mao ra khỏi phòng.

Khương Minh Chi ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn, khung cảnh cuồn cuộn bên ngoài ngay trước mắt cô là cảnh đêm ở bến tàu và trung tâm kinh tế phồn hoa lóa mắt.

Có người từ nhỏ đã có sự ưu việt hơn người, với hắn ta thì người dân khó khăn chẳng khác gì giun dế bị bóc lột lợi ích, cũng có người từ nhỏ đã được giáo dục rằng phải gần gũi với người tầng lớp dưới, chúng ta từ đâu đến, phải về nơi nào, vĩnh viễn không thể bị h4m muốn hưởng thụ vật chất làm mờ hai mắt.

Khương Minh Chi hít sâu một hơi.

Cô là con gái nhà họ Khương, ông cố từng đi qua Trường Chinh*, ông nội từng đến Triều Tiên, trong xương tủy không tồn tại gen cúi đầu trước thế lực xấu, thế hệ con cháu nhà họ Khương còn lâu mới phải chịu sự khống chế của nhà họ Lộ, càng không cần phải nhìn sắc mặt của đám thương nhân chỉ biết tiền tự cho mình là đúng.

*Trường Chinh: Cuộc tháo chạy mang tên Vạn Lý Trường Chinh của Đảng Cộng sản TQ (Mao Trạch Đông đứng đầu) từ 10/1394 đến 10/1935, hành trình dài 12 nghìn km, trước sự đánh quét của Quốc dân đảng (Tưởng Giới Thạch đứng đầu).

Huống hồ, dù thật sự muốn môn đăng hộ đối thì không biết ai không xứng với ai.

Loại người như anh mới không thể bước vào cửa nhà bọn tôi.


Khương Minh Chi mím môi, cầm điện thoại gửi Weixin cho Lộ Khiêm:
[Ly hôn.]
[Em ở khách sạn chờ anh.]
Gửi tin nhắn xong thì hít thở thoải mái hơn hẳn, Khương Minh Chi nhìn khung trò chuyện của mình và Lộ Khiêm bỗng hơi hoa mắt, cô thấy đối phương nhắn lại cho cô “Được”.

Cô nhìn chữ “Được” ấy ngây người, bình tĩnh lại mới nhận ra là ảo giác, Lộ Khiêm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Vì chữ “Được” lần trước tạo thành bóng ma trong lòng cô.

…!
Tô Hà Loan.

Trì Thầm Yến biết Lộ Khiêm đến thành phố S thì hẹn anh ở đây.

Anh ấy biết Lộ Lê gặp người anh trai Lộ Khiêm này thì luôn khó chịu nên không gọi Lộ Lê đi cùng.

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở bàn cạnh cửa sổ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Trì Thầm Yến rất tò mò về hành trình bay đến thành phố S một cách đột ngột của Lộ Khiêm, theo anh ấy biết thì gần đây Lộ Khiêm không có cuộc họp nào ở thành phố S cả, cũng không có lịch trình sắp xếp đi công tác cụ thể gì.

“Có thể hỏi nguyên nhân không?” Ánh mắt Trì Thầm Yến nhìn Lộ Khiêm có chút tìm tòi nghiên cứu.

Lộ Khiêm uống một ngụm trà: “Chút việc riêng.”
“Được.” Trì Thầm Yến mỉm cười không gặng hỏi nữa.

Hai người nói chuyện đôi câu, điện thoại Lộ Khiêm vang lên tiếng thông báo có tin nhắn.

Anh cầm điện thoại lên nhìn qua, dần nhíu mày lại.

Trì Thầm Yến: “Có chuyện gì gấp sao?”
Lộ Khiêm để điện thoại xuống, gật đầu với anh ấy: “Có chút việc riêng, xin lỗi không tiếp được nữa, tạm biệt.”
Trì Thầm Yến cũng không ngăn cản: “Tạm biệt.”
Anh ấy đứng lên, nhìn theo bóng lưng Lộ Khiêm vừa nói xong đã đi ngay, có thể thấy được sự sốt sắng qua bước chân anh.

Giây phút này Trì Thầm Yến cảm thấy có lẽ Lộ Lê cũng không hiểu rõ người anh này cho lắm.


…!
Lúc Lộ Khiêm về tới khách sạn thì Khương Minh Chi đang dùng bữa tối, cô ngồi trong phòng thong thả ăn uống.

Anh thấy Khương Minh Chi ăn tối như không có chuyện gì xảy ra thì nhíu mày, nhất thời hoài nghi hai tin nhắn vừa nãy có phải thật hay không.

“Minh Chi.” Lộ Khiêm đi vào.

Khương Minh Chi đặt dao nĩa trên tay xuống, thấy Lộ Khiêm đến thì đứng dậy: “Đi thôi.”
Lộ Khiêm cau mày: “Đi đâu?”
Khương Minh Chi: “Đi ly hôn ấy.”
Hai chữ “ly hôn” vừa bật ra, áp suất không khí xung quanh người Lộ Khiêm dần thấp xuống.

Anh nhìn Khương Minh Chi thản nhiên trước mắt, trầm giọng nói: “Có thể cho anh một lý do không?”
Khương Minh Chi: “Lý do?”
Lộ Khiêm nhắm mắt lại, tựa như đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khoảng hai giây trôi qua, ánh mắt anh khôi phục lại sự bình tĩnh: “Chúng ta không có mâu thuẫn xung đột gì không thể hòa giải, anh nghĩ chúng ta không thích hợp ly hôn.”
Khương Minh Chi nghe vậy thì bỗng chó chút mơ hồ: “Cái gì gọi là mâu thuẫn không thể hòa giải?”
Lộ Khiêm: “Ví dụ như một trong hai vợ chồng phạm tội nghiêm trọng chịu hình phạt, hoặc là ví dụ gặp phải thiên tai không thể lường trước, chỉ còn một người sống sót.”
Khương Minh Chi ngạc nhiên.

Ý anh là trừ khi một mất một còn, nếu không thì không ly hôn?
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi với ánh mắt trầm tĩnh: “Anh nói thế đã hiểu chưa?”
Khương Minh Chi vốn đã thuyết phục mình không nên tức giận, vậy mà lúc này nghe bài luận ly hôn “một mất một còn” của Lộ Khiêm thì giận như con cá nóc, cô ký giấy chứng nhận kết hôn chứ không phải khế ước bán thân, từ bao giờ mà ngay cả quyền tự do ly hôn cũng không có cơ chứ.

Khương Minh Chi nổi giận: “Bản thân em muốn ly hôn!”
Lộ Khiêm để bản thân mình bình tĩnh lại một lần nữa, lặp lại: “Minh Chi, anh cần lý do.”
Khương Minh Chi tức tối đứng trên ghế sofa: “Anh hẹn hò với người em ghét nhất mà còn không biết ngại ở đây quản lý em, đòi lý do?”
Trên mặt Lộ Khiêm hiện lên sự khó hiểu: “Sao cơ?”
…!
Nửa tiếng sau, trong điện thoại Lộ Khiêm là bức ảnh được Trần Trung gửi tới.

Cuối cùng Khương Minh Chi cũng nhìn thấy ảnh Lộ Khiêm Phí Âm hẹn hò ăn cơm trong truyền thuyết.

Giống hệt như Lộ Khiêm giải thích với cô ban nãy, trong tấm ảnh không chỉ có hai người mà còn có vệ sĩ, trợ lý vả cả…!
Khương Minh Chi dừng tại người đàn ông ở giữa Phí Âm và Lộ Khiêm, vì vóc dáng tướng mạo không đáng chú ý nên bị hầu hết mọi người có tính chọn lọc bỏ qua mất.

Lộ Khiêm nhìn cái người hận không thể lấy kính viễn vọng dí vào điện thoại di động để xem từng chi tiết nhỏ ở trước mặt mình, nói: “Bây giờ rõ ràng hết rồi chứ?”
Cuối cùng Khương Minh Chi cũng xem ảnh xong, dựng thẳng lưng lên.

Có lẽ vì xem xét ảnh quá lâu ngay trước mặt Lộ Khiêm, Khương Minh Chi ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc không dám nhìn thẳng vào anh: “Thật, thật đó hả?”
Lộ Khiêm nói đó chỉ là cuộc xã giao bình thường, người kia họ Tần, cô gái đi cùng là Phí Âm.


Lộ Khiêm: “Ừ.”
“Ồ.” Có lời giải thích của Lộ Khiêm, thêm cả việc trong ảnh đúng là có người thứ ba, Khương Minh Chi đáp một tiếng.

Đúng là hiểu rõ hết rồi.

Nhưng mà Khương Minh Chi vẫn gắng tỏ ra bình tĩnh, dù bản thân cô cũng cảm nhận được lúc này không khí xung quanh mình ngập tràn hai chữ xấu hổ viết in hoa đang trôi nổi.

Vừa nãy cô đứng trên ghế sofa điên cuồng đứng song song với Lộ Khiêm, chỉ trong nháy mắt trong đầu từ thỏa thuận hòa bình nghĩ đến đại chiến trên tòa, cô tự cảm thấy hòn ngọc quý trên tay ông nội là cô đây cho dù cuối cùng đi đến bước đường kia, cùng lắm cô bị bác cả mắng một trận, bọn họ hoàn toàn không sợ nhà họ Lộ gì đó.

Khương Minh Chi điều chỉnh lại nét mặt, ưỡn ngực: “Vậy cũng không được.”
“Tốt xấu gì anh cũng đăng ký kết hôn với em rồi, bây giờ cô ta là đối thủ của em, anh đi ăn cơm với đối thủ của em như thế, anh vứt em ở đâu rồi hả?”
Lộ Khiêm: “Đối thủ?”
Khương Minh Chi: “Anh còn muốn em giải thích cho anh về chuyện các nữ minh tinh cấu xé lẫn nhau nữa à, cô ta cọ nhiệt em, còn muốn đạp em trèo lên, vậy mà giờ anh chạy đi ăn cơm với cô ta?”
“Đừng có nói với em anh cảm thấy chuyện đàn bà con gái giật tóc nhau quá vô vị, em cố tình gây sự.”
“Không ăn.” Lộ Khiêm nhìn vẻ mặt khó chịu của Khương Minh Chi, kiên nhẫn giải thích: “Nói được hai câu đã về rồi.”
Khương Minh Chi: “Nói gì hả?”
Lộ Khiêm: “Nói đều là người Trung Quốc.”
Nghe được câu này, Khương Minh Chi đột nhiên quên cả việc hỏi tiếp, bỗng hơi ngẩn ngơ, cái miệng nhỏ của cô dẩu lên, trên gương mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ bất ngờ.

Từ khi nhìn thấy tấm hộ chiếu màu xanh dương của Lộ Khiêm, có một số việc cô vẫn luôn giấu trong lòng không hỏi, cảm giác đó giống như sợ nghe thấy câu trả lời mà cô không thích, lúc này nghe anh tự mình nói ra, tảng đá lơ lửng như vừa rơi phịch xuống đất.

Cuối cùng Khương Minh Chi cũng không kiềm chế biểu cảm được nữa, đột nhiên đứng dậy quay lưng lại với Lộ Khiêm, khóe miệng không chịu không chế mà cong lên.

“Vậy lần này không ly hôn nữa.” Cô cố gắng hết sức để lời mình nói ra gắng gượng một chút, giống như đó là quyết định vô cùng không tình nguyện.

“Chỉ cho phép lần này thôi.”
Lộ Khiêm nghe thấy tiếng mình thở phào một hơi.

Từ lúc Khương Minh Chi gửi tin nhắn muốn ly hôn cho anh, đến giờ mới thật sự bình tĩnh lại được.

Anh đứng dậy, nhìn giờ: “Không phải lần trước nói muốn mời anh đi ăn sao, bây giờ có rảnh không?”
“Hả?” Khương Minh Chi quay người lại.

Lộ Khiêm nói xong thì liếc thấy bữa tối đã được Khương Minh Chi ăn một nửa ở trên bàn.

“Hoặc là…” Lộ Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt anh phản chiếu cảnh đêm ngựa xe như nước của trung tâm kinh tế – thành phố S.

Anh hỏi Khương Minh Chi: “Em có hứng thú đi ngắm trẻ con không?”
Khương Minh Chi: “Trẻ con?”
Lộ Khiêm: “Mới đầy tháng.”
“Anh có một đứa em gái ở thành phố S, con của em ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.