Định Kiến

Chương 7


Đọc truyện Định Kiến – Chương 7

Hứa Khiêm thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi, thu thập đồ vật trong phòng một chút, dọn dẹp chuyển vào một nhà khác.

Nghiêm Mạc đúng hẹn tới nơi, khi đến dưới lầu nhắn WeChat cho Hứa Khiêm, chỉ sau chốc lát, thấy từ bên trong người nọ khoác một cái áo gió lắc lư đi xuống, sắc mặt không dễ nhìn dẫn hắn vào cửa.

Bởi vì cách ngày chính thức khởi công còn một quãng thời gian, hơn nữa nơi này tương đối gần văn phòng, Hứa Khiêm không vội vã dọn dẹp, cho nên phần lớn đồ dùng trong nhà vẫn còn ở đây, có thể nhìn ra thẩm mỹ của người đang sống.

Ở trong lòng Nghiêm Mạc, Hứa Khiêm luôn là một tên nhà giàu mới nổi cầm tiền đập người khác, thẩm mỹ của người như thế sẽ không tốt lắm, trước đây tiếp nhận đơn hàng, mấy ông chủ đất kia luôn nhấn mạnh rằng mọi thứ phải cao quý xa hoa khí thế phóng khoáng… Nghiêm Mạc chỉ đành phải thiết kế phương diện kia cho bọn họ, cũng may cuối cùng cũng có thể giao nộp hoàn mỹ.

Mà thẩm mỹ của Hứa Khiêm này, lại ngoài dự liệu.

Lúc Nghiêm Mạc cởi giày ở huyền quan, phát hiện sàn nhà trải tatami màu đậm, tiếp tục đi vào trong, chính là phòng khách màu trắng. Toàn bộ bên trong phòng cơ bản đều lấy màu đen trắng làm chủ đạo, bày biện không khoa trương đến loè loẹt, bố cục cũng không quá tầm thường, mặc dù đối với Nghiêm Mạc mà nói không gọi là quá tươi đẹp, nhưng nghĩ đến người ở là Hứa Khiêm, lại khó tránh khỏi có một chút giật mình.

Trái lại, Hứa Khiêm không lộ ra biểu tình gì, chỉ đặt mông ngồi xuống trên ghế sô pha, tự mình rót tách trà.

Nghiêm Mạc nói với y một tiếng, liền bắt đầu kiểm tra từng phòng, thỉnh thoảng lấy di động ra chụp lại, ghi chép số liệu. Sau khi đã từ từ nhìn mỗi phòng, chỉ còn phòng chủ chính vẫn chưa tiến vào, Nghiêm Mạc do dự một chốc, vẫn cứ quay người trở lại phòng khách, ngồi xuống đối diện Hứa Khiêm.

“Anh có yêu cầu cụ thể gì, có thể nói cho tôi.”

Hứa Khiêm hí hoáy trà cụ trong tay, ngoài miệng cắn nửa điếu thuốc: “Nhìn thoải mái là được.”


Khoé miệng Nghiêm Mạc co lại: “Vậy như bây giờ cũng thật không tệ, đổi làm gì?”

“Tôi có tiền không thể tuỳ hứng hả? Hơn nữa, hiện tại đâu phải không tệ…” Y nói mấy chỗ sai lầm về bố cục trong nhà, Nghiêm Mạc cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương nói cũng có chút đạo lý, liền nói: “Căn hộ này, không phải khi anh mua đã được trang hoàng rồi sao?”

Hứa Khiêm khẩy khẩy tàn thuốc: “Đây là khi đó tôi tiếp nhận một phòng mẫu từ một người bạn cũ, vốn nghĩ ở cũng chỉ là ở chắp vá là được rồi, nên vẫn không sửa… Aiz, nói thật, nếu cậu có thể giúp tôi làm xong đơn đặt hàng này, tôi ra giá gấp đôi.”

Nghiêm Mạc cười ha ha một tiếng, không lên tiếng.

Một lát sau, hắn nói: “Đã như vậy, tôi sẽ căn cứ vào phong cách bây giờ làm ba bản dự án cơ bản, hai tháng sau sẽ đưa cho anh xem, anh chọn một?”

Hứa Khiêm gật đầu: “Được.”

Nghiêm Mạc lại nói: “Tốt lắm, có yêu cầu gì về bố cục không? Căn nhà này của anh hơn 500 mét vuông, ở trong có hai tầng, một tầng có ban công ngoài trời, một có sân sau và ga-ra…”

Hắn bố trí số phòng và công dụng một chút, hỏi Hứa Khiêm còn cần gì nữa không, người kia suy nghĩ một chút, nói: “Cậu giúp tôi tách ra thành hai phòng, một phòng lớn hơn một chút, một phòng không cần quá lớn, ánh sáng tốt một chút, có cửa sổ sát đất.”

Nghiêm Mạc nhắm mắt lại thử mô phỏng ở trong đầu: “Công dụng cụ thể?”


“Cái lớn là phòng vẽ, cái nhỏ… tôi tính nuôi mèo, dùng để đặt lồng mèo, aiz cậu có thích nuôi động vật nhỏ không? Nếu nuôi thì có gì phải chú ý không…”

Nghiêm Mạc căn bản không nghe câu sau cùng kia, chỉ nói: “Anh cũng thích vẽ?”

“Không được hả?”

“Chứ không phải bởi vì Văn Bân…”

Hứa Khiêm cười khẩy một tiếng, cũng lười giải thích: “Tóm lại cứ làm như vậy đi, xong xuôi rồi chứ? Xong rồi có thể lăn, trong vòng hai tháng đừng để tôi nhìn thấy cậu.”

“Vậy e rằng anh phải thất vọng rồi.” Nghiêm Mạc chậm rãi đứng dậy, bỏ đồ đạc vào trong cặp: “Hôm nay tôi không đem theo công cụ đo đạc gì cả, nếu chỉ bằng liếc mắt thì làm không được chính xác hoàn toàn, còn phải thăm dò hiện trường vài lần mới được.”

“Còn muốn mấy lần?”

“Cái này, không biết, nhưng tốt nhất là mỗi ngày đều có thể nhìn…” Nghiêm Mạc đếm ngón tay cho y: “Không gian, màu sắc, phong cách, ánh sáng… trừ mấy cái đó ra còn phải suy nghĩ đến ống khí ga đến vị trí đồ dùng, không phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều.”

Hứa Khiêm mắng đệch: “Cậu dứt khoát ở luôn đi.”


“Nếu như có điều kiện mà nói, tôi thường sẽ chọn ở ngay trong nhà của ông chủ trong một thời gian ngắn, nhưng mà anh đây…” Nghiêm Mạc liếc y một cái ý nghĩa sâu xa.

“… Tôi thấy hôm nay cậu là không muốn ra khỏi cái cửa này phải không?”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ làm sáng tỏ câu anh vừa mới nói, dù sao với quan hệ của hai chúng ta, một mình một phòng còn lúng túng, chớ nói là ở chung.” Hắn vừa nói, đi tới cửa, ngồi xổm người xuống thay giày da lúc tới. “Cũng bởi vì quan hệ của chúng ta như vậy, cho nên tôi sẽ chăm chỉ đối đãi với cuộc làm ăn này, cho đến khi chấm dứt hợp tác.”

“Đề nghị cuối cùng, Hứa tổng.” Lần đầu tiên Nghiêm Mạc gọi đối phương như vậy: “Nếu như anh thật sự không muốn thấy tôi trong mấy ngày này, đề nghị hay là anh dọn ra ngoài trước đi.”

Thế nhưng Hứa Khiêm sẽ dọn ra ngoài sao?

Dĩ nhiên sẽ không, dù sao từ lúc thiết kế xong xuôi đến lúc chính thức sửa sang còn mấy tháng nữa, mấy căn hộ khác của y hơi xa trung tâm thành phố, người ưa ngủ nướng như Hứa Khiêm, tuyệt đối sẽ không uỷ khuất bản thân để nhường chỗ cho Nghiêm Mạc.

Kết quả qua mấy ngày, khi Nghiêm Mạc mang vài người tới gõ cửa, Hứa Khiêm đang ngủ nướng tỉnh dậy, người nọ mặt đen từ trong chăn ấm áp bò ra ngoài, khoác thêm một cái áo ngủ mở cửa, thấy khuôn mặt tươi cười máy móc của đối phương, càng nổi giận không chỗ phát tiết, mở miệng liền mắng: “Con mẹ nó cậu gõ ván quan tài hả?”

Nghiêm Mạc không nhịn được cười ra tiếng: “Vậy anh là xác sống bự* sao?”

(*Nguyên văn “千年的大粽子”, từ “千年的粽子”chỉ thây ma trong mộ đã được bảo tồn cả 1000 năm vẫn còn toàn vẹn, không bị thối rửa. Tương tự như cương thi, zombie)

Hắn quan sát từ trên xuống dưới một phen, thấy rõ Hứa Khiêm vừa mới ngủ dậy, tóc rối như ổ chim, trên mặt vẫn còn vết gối đè, áo ngủ rộng lùng thùng khoác trên người, lộ ra hơn phẩn nửa lồng ngực, cũng may thời tiết không lạnh, nếu không e rằng sẽ bị cảm.

Hứa Khiêm thấy có người ngoài, hung hăng lau mặt: “Lăn tới đây, làm việc nhẹ nhàng một chút.”


Nhưng mà dù sao sự tình cũng không như ý nguyện, Hứa Khiêm vốn ngủ nông, không chợp mắt được một lát lại bị đánh thức, y cực kỳ ấu trĩ nện cái gối vài cái, mặt thối rời giường rửa mặt thay áo quần đi xuống lầu.

Nghiêm Mạc đang chỉ huy thợ đo đạc chiều dài chiều rộng và chiều cao, thấy y xuống, liền tiến tới hỏi: “Hứa tổng, tôi đã xem thử, căn cứ vào yêu cầu lúc trước của anh, đến lúc đó sợ rằng phải đập bể bức tường này.”

“Đập thì đập thôi, cũng không phải đập trẻ con, có gì do dự lâu thế.” Trong bụng Hứa Khiêm nghẹn đống lửa, không nhịn được châm chích đôi câu, lại nói: “Lần sau mọi người quay lại vào buổi chiều, sáng sớm không chỉ quấy nhiễu tôi còn quấy nhiễu người dân.”

Nghiêm Mạc liếc nhìn y một cái: “Bây giờ cũng đã 12h, ai ya tối hôm qua Hứa tổng anh quá sức sao?”

Gần đây trong nhà có nhiều muỗi, nên lưu lại cái loại dấu vết kia trên da, hơn nữa y thích ngủ trần truồng, ngực bị cắn mấy vết, thoạt nhìn rất mờ ám.

Hứa Khiêm vẫn lười giải thích, dứt khoát thuận theo lời của hắn nói mấy câu, lại mượn cơ hội châm chọc đối phương thật sự là một xử nam, khiến sắc mặt đối phương cũng khó coi, lúc chào đi cũng không nói một tiếng, coi như là cụt hứng bỏ về.

Chờ cơn bực mình khi bị thức dậy qua đi, Hứa Khiêm ngồi trên ghế salon, cũng cảm giác hành động mới vừa rồi của mình quá ấu trĩ, có chút mất mặt.

Nhưng đích thật là y không muốn nhìn thấy Nghiêm Mạc, vừa nhìn thấy hắn, Hứa Khiêm sẽ nhớ tới một đêm hỗn loạn kia… Tửu lượng của y kỳ thật không tồi, đêm đó cũng không uống đến không biết gì, cho nên ai đó ra tay trước với người nào đó, trong lòng Hứa Khiêm nắm chắc, nhưng mà về sau người bị thượng biến thành chính mình, y không cam tâm mà thôi.

Nghiêm Mạc uống nhiều hơn y, hơn nữa lúc đó bị kích thích, hoàn toàn đã quên có thể trực tiếp đánh ngất xỉu cái hàng này, trong lòng đầy lửa giận rút điểu ra liền thượng… Dù sao chỉ cần là một thằng đàn ông, đều không chịu nổi tình địch của người thầm yêu chửi rủa như vậy ngay trước mặt mình.

Nhưng mà sau lúc đó, Hứa Khiêm cảm thấy, y thật sự không nói sai.

Nghiêm Mạc đúng là kỹ thuật quá tệ! Dài lớn như vậy có ích lợi gì, chỉ biết đui mùi mẹ nó đâm bậy, mình đây da dày thịt béo, đổi thành Văn Bân, không phải sẽ nhập viện à.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.