Đọc truyện Định Kiến – Chương 17
Hai người kia cong vẹo đi ven đường, xem bộ dáng là muốn chặn một chiếc taxi, nhờ ngọn đèn ven đường, Hứa Khiêm thấy rõ ràng được khuôn mặt ửng hồng đến mất tự nhiên của Nghiêm Mạc, mắt nửa nhắm nửa mở, có vẻ thần chí không rõ ràng.
Y nhíu nhíu mày, phát hiện dìu hắn là một cậu trai trẻ chưa từng thấy qua, dáng dấp ngược lại không tệ, chính là tay có hạnh kiểm rất xấu, cơ hồ như dính lấy trên ngực Nghiêm Mạc cọ cọ.
Hứa Khiêm nhíu nhíu mày, lòng nói tiểu tử này uống không đến nỗi nhiều tới như vậy, vừa nghĩ lại cẩn thận lại cảm thấy không đúng, hai ba bước tiến lên, vỗ vỗ bả vai người kia: “Này.”
Người kia hình như sợ hết hồn: “Anh là ai hả!”
“Mày quản tao là ai, tao liền hỏi mày, mày có biết vị bên cạnh mày là ai không?” Y chỉ chỉ Nghiêm Mạc.
Cậu nhóc kia hếch cằm lên: “Mắc mớ gì đến anh.”
Hứa Khiêm híp mắt nhìn chòng chọc cậu mấy giây, đột nhiên vươn tay ra sờ lên mặt Nghiêm Mạc, sờ tới thấy tay dính đầy mồ hôi ẩm ướt. Người kia phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, lắc lắc ngẩng đầu nhìn y, con ngươi màu đen như sương mù mưa bụi, không có tiêu điểm.
Chỉ trong chớp mắt, Hứa Khiêm liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, y kéo cổ áo đối phương lên: “Mày hạ thuốc gì với hắn?”
Cậu nhóc hét lên một tiếng, vùng vẫy giãy ra, Hứa Khiêm nhìn cậu như vậy liền nổi giận, còn muốn mắng thêm vài câu, đột nhiên cảm thấy trên vai nặng xuống, là Nghiêm Mạc nhích lại gần, hơi nóng phả bên tai, khiến cả người Hứa Khiêm nổi da gà.
Y run một cái, sức lực trong tay cũng buông lỏng, đối phương tiện dịp thoát ra, vừa sửa sang lại áo quần còn vừa có chút ấm ức: “Đây là con mồi của tôi.”
Hứa Khiêm phiền muốn chết, cười lạnh nói: “Săn mẹ mày ah, đừng ép tao động thủ, cút!”
Cậu nhóc kia bị y rống đến nỗi mắt cũng đỏ: “Anh đợi đấy.”
Gã bỏ lại một câu cay độc liền bỏ chạy, Hứa Khiêm lười tính toán với gã, xoay người ngăn cản chiếc taxi, hồi lâu không nhớ ra địa chỉ nhà của Nghiêm Mạc, đành phải đưa về nhà mình trước đã.
Nghiêm Mạc bị người hạ thuốc, mặt đỏ như con tôm, đầu mềm nhũn nằm úp sấp tựa vào vai Hứa Khiêm, theo xe xóc nảy lắc lư. Người kia bị làm cho khổ sở đến thân thể đều cứng lại, muốn đẩy hắn ra một chút, nhưng đối phương càng dính vào lợi hại hơn, cộng thêm tài xế còn ở phía trước, Hứa Khiêm cũng không dám nháo thành tiếng quá lớn, đành phải nhịn.
Cứ như vậy nín một đường, thật vất vả tới dưới lầu, Hứa Khiêm nhét một tờ tiền mệnh giá lớn qua, tiền thối cũng không muốn, liền vội vội vàng kéo Nghiêm Mạc lên lầu, chỉ lo hắn lại đến đây làm trò yêu gì.
Hai người vào nhà, Hứa Khiêm ném Nghiêm Mạc lên ghế salon, tự mình đi tắm trước cho thanh tỉnh một chút, đang lau tóc chợt nghe một tiếng vang thật lớn, vội vàng đi ra cửa xem, dép cũng không mang, chân không ở trên sàn nhà in ra một hàng vết nước.
Nghiêm Mạc dựa vào ghế salon chân ngồi dưới đất, áo sơ mi đã bị mình kéo mở phân nửa, lộ ra lồng ngực đỏ rực. Hắn nhắm hai mắt, đầu khẽ rũ xuống, ngón tay run rẩy cởi quần ra, móc ra tính khí đã phồng đến đau tự lo quay tay. Hứa Khiêm ở cách đó không xa trợn mắt há mồm nhìn, nhìn tình địch của mình không coi ai ra gì tự an ủi, ngón tay xoa bóp quy đầu đang phấn chấn, rỉ ra dịch thể dính tay.
Mà phản ứng đầu tiên của y là… không hổ làm ma pháp sư lâu như vậy, nhìn thủ pháp này, nhìn lực đạo này, thật mẹ nó mặc cảm.
Bất quá, nếu tuốt đã có thể giải quyết được vấn đề, thuốc này cũng không mạnh lắm.
Nghiêm Mạc giằng co hồi lâu, vẫn không thể nào xuất ra, cấp bách đến mắt đều đỏ, trên ngực toàn là mồ hôi. Mà Hứa Khiêm, lúc này đang khoác áo choàng tắm gác chéo chân ở một bên nhìn, hoàn toàn không có ý định nhúng tay.
Y thật ra muốn kéo người vào phòng tắm xối nước lạnh, nhưng trước mắt như vậy, tựa hồ cũng không phải lúc để tới gần… Tiểu tử này bình thường luôn có nề nếp, như khúc gỗ, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này, cũng coi như mới lạ, huống hồ với tư cách là tình địch thâm niên, Nghiêm Mạc muốn mặt có mặt muốn dáng người có dáng người, coi như thưởng thức GV sống vậy.
Đầu này Hứa Khiêm đang YY hăng say, hoàn toàn không chú ý đối phương đã dịch tới bên này…
Lúc mắt cá chân bỗng nhiên bị người khác bắt được, phản ứng đầu tiên của y là đạp, thế nhưng khí lực của đối phương mạnh hơn ngoài tưởng tượng so với mình, Hứa Khiêm vùng vẫy không giãy ra được, mở miệng liền muốn mắng chửi người, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân nóng lên, cúi đầu vừa nhìn thấy chính là Nghiêm Mạc nắm lấy bàn chân y ấn tính khí đang cương cứng lên, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, tựa hồ như rất thoải mái.
Hứa Khiêm bị hành động tự thăng của đối phương làm cho hoảng sợ, chờ phục hồi tinh thần lại, như điên rồi muốn tránh thoát. Nghiêm Mạc nắm lấy mắt cá chân y, dùng quy đầu đẩy tới giữa khe hở của ngón chân, một cái rồi một cái, hăng hái cọ cọ thân trụ, quy đầu khép mở, dâm dịch ướt nhẹp chảy ra, trét lên mu bàn chân trần trụi, rất dâm mỹ.
Từ trước đến này Hứa Khiêm sợ nhột, lòng bàn chân càng không đụng được, hôm nay lại bị người dùng phương thức dâm loạn như vậy, sởn gai ốc một trận, ôm một cảm giác xấu hổ khó diễn tả ra lời, hạ thân càng có cảm giác không rõ ràng, trong lúc nhất thời đại não hỗn loạn, tim đập cực nhanh.
Y thẹn quá hoá giận muốn đánh người, không ngờ Nghiêm Mạc kéo mạnh, kéo cả người y trượt tới trước mặt, hai cẳng chân dài giơ giữa không trung, lộ ra thân thể trần truồng dưới áo choàng tắm.
Nghiêm Mạc loạng choạng đứng lên, dương v*t to lớn cọ một đường lên bắp chân, cuối cùng nhẹ nhàng cọ xát giữa hai chân. Hắn đè trên người Hứa Khiêm, không để ý hai bàn tay đang điên cuồng đánh sau lưng, tự chà xát lên chỗ thịt non trên bắp đùi đối phương. Hứa Khiêm gần điên rồi, vừa mắng vừa đánh, y đầu này không nương tay chút nào, hắn đầu kia bóp mắt cá chân đến bầm tím, cuối cùng giống như không chịu nổi nữa, chợt mở to đôi mắt đỏ tươi ra, cắn một cái lên môi Hứa Khiêm.
Cái này thật sự là cắn, chỉ trong nháy mắt, người kia liền đau đến rơi lệ, ngay sau đó đầu lưỡi đối phương liền chen lấn tiến vào, ở trong khoang miệng điên cuồng cướp đoạt nước bọt, trộn lẫn mùi máu tanh đều nuốt vào toàn bộ. Nghiêm Mạc đã điên rồi, thuốc kích thích quá mạnh khiến hắn lúc này giống như một con dã thú phát tình, mê muội muốn chiếm đoạt, thậm chí bất chấp người nọ từng là tình địch đáng ghét.
Trước đó Hứa Khiêm cũng uống không ít rượu, hơn nữa vừa mới tắm nước nóng, lúc này lại bị hôn đến suýt thiếu dưỡng khí, cũng không quá mức tỉnh táo, nhưng mà cỗ sức lực mạnh mẽ trong lòng vẫn ra sức phản kháng. Suy cho cùng cũng là một nam nhân trưởng thành, Nghiêm Mạc lợi hại hơn nữa cũng không thể nào ngăn chặn, vì vậy hai người lăn từ salon đến xuống đất, một người giơ điểu ra cọ xát trên người kia, người kia với cái mông trần trụi vừa chửi đổng vừa đánh hắn, đánh tới đánh lui cũng ra một người mồ hôi, về sau Hứa Khiêm quất một cái tát trên mặt Hứa Khiêm, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp làm sưng nửa mặt.
Dường như Nghiêm Mạc thanh tỉnh một chút, hắn sững sờ nhìn vẻ mặt giận dữ đến vặn vẹo của Hứa Khiêm dưới thân, chợt nháy nháy mắt.
Một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống trên mặt người kia, làm y sửng sốt trong nháy mắt, chỉ thấy người nọ há miệng, dùng giọng khàn khàn đến không phân biệt được nguyên âm mở miệng nói.
Hắn nói: “Hứa ca… giúp tôi.”