Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 8


Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 8


Giờ làm việc của Giang Mộ Bình không được tự do như Thành Nham, tuy là thứ bảy nhưng trong trường vẫn còn vẫn còn nhiều việc phải bận.

Hai người hẹn 4 giờ rưỡi chiều đi xem triển lãm, Thành Nham đến đại học Bắc Thành trước giờ hẹn, đậu xe trước cổng nam trường học, rồi ngồi trong xe đợi Giang Mộ Bình.
Thành Nham không có wechat của Giang Mộ Bình, vậy nên nhắn tin cho hắn nói mình đang chờ hắn ở cổng nam đại học Bắc Thành.

Giang Mộ Bình là giáo sư chính thức trẻ nhất của trường, tuổi còn trẻ nhưng sự vụ cũng nặng nề, Thành Nham nhận được tin nhắn trả lời của Giang Mộ Bình, nội dung giống với tình huống lần trước bọn họ gặp mặt: Giang Mộ Bình tạm thời có cuộc họp ngắn, sẽ đến trễ một chút.

Giang Mộ Bình: Xin lỗi.

Thành Nham: Không sao, tôi chờ cậu.

Giang Mộ Bình: Cậu đến đi.

Thành Nham: ?
Giang Mộ Bình: Đừng chờ ở cửa, vào phòng làm việc của tôi đi.

Thành Nham muốn trả lời “Không cần”, Giang Mộ Bình đã gửi vị trí cụ thể của phòng làm việc đến, còn gửi thêm một tin: Không biết bao lâu sẽ xong, cậu đến đây trước đi.

Trời nóng, mở điều hòa trên xe suốt thực sự không chịu nổi, Thành Nham suy nghĩ một lát, rồi xuống xe.

Đại học Bắc Thành diện tích rất lớn, cổng nam gần viện Luật, Thành Nham hỏi những sinh viên đi ngang qua vài câu, rồi tìm thấy toà nhà viện Luật.

Cửa phòng làm việc của Giang Mộ Bình đóng chặt, Thành Nham gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, thế nên anh cứ đứng ở cửa gõ một hồi.


Có giáo viên cầm tư liệu đi ngang qua, Thành Nham giương mắt bắt gặp ánh mắt của người nọ, giáo viên kia bỗng dừng lại, hỏi một câu: “Bạn học, cậu làm gì vậy?”
Thành Nham nghĩ thầm, có thể là trông mình khả nghi quá mới khiến người qua đường chú ý, lại nghĩ: Mình trông cũng đâu có non đến vậy đâu nhỉ.

Anh cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo hôm nay, áo sơ mi cổ đứng xám nhạt, quần tây đen, đâu có khí chất học sinh.

Thành Nham thì nghĩ như thế, mà đối phương lại xem anh thành một học sinh bối rối không tìm được giáo viên, bèn hỏi: “Có phải là tìm giáo viên nào không?”
Thành Nham lưu loát nói: “Tìm giáo sư Giang.”
Giáo viên kia cười, chỉ cánh cửa phía sau anh: “Không phải là phòng này đây sao.”
Thành Nham cuối cùng cũng mở cửa đi vào, anh không ngờ rằng phòng làm việc của Giang Mộ Bình chỉ có một cái bàn, trước bàn đặt một cái ghế sô pha bằng da màu đen.

Trong phòng bật máy điều hòa rất mát mẻ.

Thành Nham vốn muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, nhưng trên cái ghế sô pha duy nhất có thể ngồi lại chất đầy tài liệu, từng xấp từng xấp, ngay ngắn và đầy ắp.

Còn một chỗ khác để ngồi nữa, chính là ghế làm việc của Giang Mộ Bình, nhưng tùy tiện ngồi vào chỗ làm việc của người khác, dù sao vẫn quá bất lịch sự, vậy nên Thành Nham quyết định đứng.

Trong phòng làm việc của Giang Mộ Bình không có chậu cây nào, nhưng không khí trong phòng rất trong lành, hẳn là hắn không hút thuốc, không giống như Thành Nham, chỗ làm việc lúc nào thoang thoảng mùi thuốc lá.

Thành Nham đứng gần mười phút, mỏi nhừ cả chân, nghĩ thầm chẳng thà mình ngồi trong xe chờ còn hơn.

Rốt cục anh vẫn ngồi xuống ghế làm việc của Giang Mộ Bình.

Cái mông của Thành Nham chỉ ngồi non nửa ghế, lưng thẳng tắp, chơi điện thoại.


Không lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa, Thành Nham không lên tiếng, vờ như không có ai trong phòng.

Ai ngờ người bên ngoài gõ mấy lần liền đẩy cửa đi vào: “Giáo sư?”
Thành Nham cầm điện thoại ngẩng đầu lên, đối diện với cậu sinh viên trẻ tuổi đang đứng ở cửa.

Vẻ mặt sinh viên nọ hơi ngưng trệ, lông mày bỗng nhiên khẽ cau lại, trong ánh mắt lộ vẻ chất vấn: “Anh đang làm gì vậy?”
Thành Nham cất điện thoại, vẫn cứ ngồi đó: “Tôi đang đợi giáo sư Giang.”
“Sao anh tùy tiện ngồi chỗ của giáo sư?” Cậu sinh viên bê một xấp tài liệu đi vào, khá ra dáng chủ nhân.

Thành Nham không thích thái độ cố làm ra vẻ của người này, nhưng vẫn lịch sự giải thích: “Ghế sô pha nhiều đồ, tôi không có chỗ ngồi.”
“Vậy cũng không thể tự ý ngồi ghế của giáo sư được.” Cậu sinh viên tỏ vẻ nghiêm túc, buồn bực nói: “Sao anh vẫn chưa chịu đứng dậy?”
Giọng điệu hùng hổ doạ người của cậu sinh viên khiến sắc mặt Thành Nham lạnh xuống.

“Giáo sư Giang đâu? Phòng làm việc không có ai, sao anh lại ở đây?”
“Tôi cho cậu ấy ở đây.”
Giọng của Giang Mộ Bình từ phía sau truyền tới, tầm mắt Thành Nham lướt qua sinh viên nhìn ra cửa.

Sinh viên quay đầu lại, kính cẩn nói: “Giáo sư.”
“Có chuyện gì?” Giang Mộ Bình đi tới, trên cầm tay văn kiện, hắn nhìn về phía Thành Nham thì thấy Thành Nham có chút cứng đờ ngồi tại chỗ.

“Hai án lệ mà lần trước thầy nói, em có một số chỗ không hiểu…”

Giang Mộ Bình đặt văn kiện lên bàn, rủ mắt nhìn Thành Nham đang ngồi trên ghế.

“Hôm khác đi.” Giang Mộ Bình thuận tay cầm chiếc cốc cạnh tay Thành Nham lên, khớp ngón giữa không cẩn thận cọ vào mu bàn tay Thành Nham, tay Thành Nham rụt sang một bên.

“Hiện tại tôi không có thời gian.” Giang Mộ Bình uống một hớp nước, nói với sinh viên.

Sinh viên liếc nhìn Thành Nham, rồi dời tầm mắt về phía Giang Mộ Bình: “Vậy em trở lại tìm thầy sau, làm phiền rồi.”
Thành Nham từ đầu đến cuối đều vẫn luôn ngồi ở chỗ Giang Mộ Bình, khi sinh viên nọ rời đi, vẻ mặt càng lúc càng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thành Nham đứng lên, lập tức giải thích: “Ghế sô pha toàn là tài liệu, tôi không có chỗ ngồi nên mới ngồi ở đây.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, hỏi: “Sao lại câu nệ như vậy? Nó chỉ là học sinh của tôi.”
“Tôi biết.” Thành Nham thầm nghĩ, bởi vì cậu đến rồi nên tôi mới câu nệ đó.

“Học sinh của cậu khí thế ghê nơi.”
Giang Mộ Bình nghe ra nghĩa bóng của anh, cười nói: “Trông cậu trẻ quá, nó bắt chẹt cậu là sinh viên.”
“Có cảm giác nó rất bảo vệ cậu, ” Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, “Đứa nhỏ này rất sùng bái cậu nhỉ.”
Trên mặt Giang Mộ Bình không có biểu cảm gì, ngữ khí gần như thờ ơ: “Có thể.”
Giang Mộ Bình nhìn đồng hồ, nói: “Chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo.”
“Cậu như này không phải rất tốt à?” Thành Nham quét mắt nhìn Giang Mộ Bình từ đầu đến chân, giống như tùy ý nói.

“Lý Tư Tri không thích tôi mặc áo sơ mi, lúc đó nhất định sẽ nói tôi làm chị ấy mất hứng.”
Mặt Thành Nham lộ vẻ mờ mịt: “Sao vậy, rất đẹp trai mà…”
Giang Mộ Bình khẽ mỉm cười trước lời khen trong lúc vô tình của Thành Nham: “Chị ấy là người kì lạ.”
Giang Mộ Bình thay một cái áo phông đơn giản, trông trẻ đi không ít, xe Thành Nham để lại ở cổng nam đại học Bắc Thành, anh ngồi xe Giang Mộ Bình, cùng nhau đến triển lãm tranh.

Chạng vạng, người đến xem triển lãm không nhiều lắm, cũng không thấy bóng dáng Lý Tư Tri đâu.

Ngày thường xăm hình đã tạo cho Thành Nham thói quen chuyên chú làm việc, anh thưởng thức tác phẩm hội họa một lúc, đến khi bừng tỉnh lại thì đã không thấy Giang Mộ Bình đâu nữa.


Giang Mộ Bình không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, thực ra Thành Nham cũng không phải, anh chỉ là một tên gà mờ học qua vẽ vời được hai năm mà thôi, cho nên toàn bộ quá trình hai người chẳng giao lưu gì cả, chỉ lẳng lặng đánh giá, cậu xem cái cậu thích, tôi nhìn cái tôi thích, cứ như vậy mà tách ra.

Lúc Thành Nham tìm thấy Giang Mộ Bình, Lý Tư Tri đang bên cạnh hắn, bọn họ thấp giọng trò chuyện, nhàn nhã nhìn bức tranh nào đó trên tường.

Thành Nham có thể lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Còn tưởng em sẽ không tới, này chẳng phải đã tới rồi sao.”
“Không cần lãng phí thư mời.”
“Nhưng mà em đâu có thích tranh của chị.” Lý Tư Tri quay đầu nhìn Giang Mộ Bình, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chị cho em hai thư mời, không phải là muốn để em đi cùng cậu ấy sao?”
Thành Nham đứng ngây người một lúc, rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Giang Mộ Bình gặp Thành Nham trong nhà vệ sinh, anh đang đứng bên bồn rửa tay.

“Lý Tư Tri đến rồi.” Giang Mộ Bình đi tới bên cạnh Thành Nham, “Tôi tìm cậu nãy giờ, mà không thấy cậu.”
Thành Nham ừ một tiếng, tắt vòi nước rồi xoay người lại, có vẻ như có chuyện muốn nói.

Giang Mộ Bình nhận ra cảm xúc khác lạ của anh, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Giang Mộ Bình.”
“Ừ, cậu nói đi.”
“Tôi biết cô giáo muốn tác hợp cho chúng ta, ” Thành Nham nhìn hắn, “Nếu cậu không thích như vậy, thì đừng miễn cưỡng.”
Giọng nói trầm khàn của Thành Nham luôn mang lại cho anh một loại khí chất gần như ưu buồn, vẻ mặt của anh rất bình thản, nhưng sự sa sút trong lời nói không thể che giấu được.

Thành Nham nói: “Tôi không thích miễn cưỡng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.