Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 26
Biên tập: Lẩu
Thành Nham sửng sốt: “Sao cậu biết?”
Giang Mộ Bình không trả lời, trong khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, hai má Thành Nham từ từ nóng lên.
Thành Nham bắt đầu hồi tưởng lại tình trạng mỗi ngày của mình sau khi tắm trong một tháng qua.
Anh nhớ lại xem mình có hành vi không đứng đắn hay có không mặc quần áo mà chạy ra khỏi phòng tắm hay không.
Hồi tưởng chốc lát, cho ra kết luận là không có.
Thời tiết rất lạnh mà má của Thành Nham lại rất nóng, Giang Mộ Bình không trả lời, anh chỉ có thể xấu hổ hỏi: “Cậu nhìn thấy hồi nào?”
“Lúc cậu để trần chân.” Giang Mộ Bình cho một câu trả lời vừa mơ hồ lại chính xác, hắn lại nói: “Tôi không thấy rõ, trên đó xăm gì vậy?”
“Một con mắt.”
Giang Mộ Bình ngẩn người.
Xăm một con mắt trên đùi?
Lùi một bước là lãng mạn, tiến một bước là gợi tình.
Mặc dù có hơi thô tục, nhưng mà trong đầu Giang Mộ Bình vẫn cứ liên tưởng đến từ “dâm”.
“Ai xăm cho cậu?” Giang Mộ Bình hỏi.
“Tôi tự xăm.”
Thợ chụp ảnh cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ: “Hai người chuẩn bị xong chưa? Các anh xem hôm nay lạnh như thế, chúng ta chụp xong sớm rồi kết thúc công việc sớm nhé?”
Thành Nham đáp một tiếng, mà Giang Mộ Bình có hơi mất tập trung, anh nhìn chằm chằm hắn một lát, cảm thấy giữa chồng chồng với nhau không có bất kỳ bí mật nào khó mở miệng.
Thành Nham nói rất nhanh: “Có cơ hội sẽ cho cậu xem.”
Giang Mộ Bình nhìn sang Thành Nham, Thành Nham lập tức cúi đầu nghịch vạt áo, nói: “Đó là hình đầu tiên tôi xăm, tự lấy mình để luyện tay.”
Giang Mộ Bình lặng lẽ cười: “Cho tôi xem chỗ đó, thích hợp không ấy?”
“Cậu là chồng hợp pháp đã lãnh chứng của tôi, có gì mà không thích hợp chứ.”
Thợ chụp ảnh không nhìn nổi cặp vợ chồng son sến sẩm giữa gió rét lạnh, đi thẳng tới đưa cho Thành Nham cái ván trượt, “Hai ông chủ, chúng ta mau bắt đầu thôi, trời lạnh thế này hai anh làm sao mà chịu nổi đây?”
“Tôi không biết trượt ván.” Thành Nham nói.
“Không sao, anh không cần chơi, đây chỉ là đạo cụ thôi.” Thợ chụp ảnh lại đội một cái mũ bóng chày lên đầu Thành Nham.
Giang Mộ Bình nói: “Tôi thấy mũ có hơi rườm rà, không đội sẽ càng có cảm giác hơn.”
Thợ chụp ảnh nghe vậy thì cởi bỏ mũ của Thành Nham, đi ra xa một mét nhìn thử, gật gật đầu: “Chính xác.”
Thợ chụp ảnh tìm một bức tường thấp, kêu Giang Mộ Bình đứng lên trên, hỏi: “Anh Giang, biết hút thuốc không?”
“Không biết.”
“Vậy thì làm bộ đi, lát nữa đưa cho anh điếu thuốc thì anh ngồi xổm trên tường hút thuốc…” Thợ chụp ảnh hướng dẫn chỗ đứng cho bọn họ, “Anh Thành thì đứng cạnh tường, đạp ván trượt, không cần cố tình tạo dáng, chỉ cần đứng thả lỏng là được, chú ý kiểm soát biểu cảm, phải có dáng vẻ ngạo mạn của thiếu niên đường phố nhé.”
Thành Nham không cần cố tỏ vẻ vì lúc anh không cười là đã có phần ngạo mạn rồi.
Cũng may với nhan sắc kháng vỡcủa hai người thì có chụp thế nào cũng không bị fail.
Giang Mộ Bình cứ thế ngồi xổm trên tường hút thuốc nhìn Thành Nham, điệu bộ thuần thục cùng với nét mặt lười biếng khiến thợ chụp ảnh không khỏi hoài nghi hắn nói mình không biết hút thuốc có thể là lừa người.
Giang Mộ Bình hút nửa điếu thuốc, thợ chụp ảnh liền kêu ngừng, đúng thực là vì thời tiết quá lạnh, anh ta không dám kì kèo quá lâu, sợ hai khách hàng sẽ lạnh cóng.
Thành Nham đạp ván trượt, nhếch khoé miệng nhìn Giang Mộ Bình đang ngồi xổm trên tường, có hơi trẻ con mà dang hai tay ra, làm ra tư thế ôm đỡ lấy Giang Mộ Bình, “Giáo sư Giang, nhảy đi, tôi đỡ cậu.”
Giang Mộ Bình kẹp điếu thuốc lắc tàn tro lên đất bùn phía sau tường, cười không lên tiếng.
“Đến đây nào, cục cưng.” Hôm nay tâm trạng Thành Nham có vẻ rất tốt, hiếm thấy hoạt bát và nói chuyện nghịch ngợm đến vậy.
Thành Nham tính tình chậm nhiệt, sau khi quen với người khác mới có thể dần dần buông lỏng.
Trạng thái khi ở chung của anh và Giang Mộ Bình chuyển biến tột bậc, giống như một người bị dị ứng có phản ứng rất mạnh với một số chất cụ thể, sẽ chuyển từ cực kỳ bình tĩnh sang cực kỳ kích động.
Giang Mộ Bình nhảy xuống từ một bên khác, động tác nhanh gọn, nhẹ nhàng mà đáp xuống đất.
“Ai là cục cưng hửm?” Giang Mộ Bình đi tới trước mặt Thành Nham.
“Cậu đó.”
Giang Mộ Bình hết sức tự nhiên mà đưa nửa điếu thuốc lên miệng Thành Nham, “Tôi hút không hết.”
Mới kết hôn cùng Thành Nham một tháng, hắn đã phá giới hai lần.
Thành Nham cắn thuốc vào miệng, ngậm thuốc nói: “Giáo sư Giang, cậu thế này có tính là nối giáo cho giặc không?”
“Đừng có được lợi mà còn ra vẻ.” Giang Mộ Bình nặn nặn lỗ tai cóng đến đỏ bừng của Thành Nham, “Tôi không quản cậu hút thuốc, nhưng cậu phải biết cha tôi ông ấy cấm người trong nhà hút thuốc, hơn nữa con người ông ấy rất nguyên tắc, không dễ nói chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chỉnh đốn cậu.”
“Thế cậu có thể đánh yểm trợ(*) cho tôi không?”
(*)bao che, bênh vực
“Tuỳ tình huống…” Giang Mộ Bình cố ý nói, “Tâm trạng tốt thì đánh.”
Giáo sư Giang dường như đã hoàn toàn quên mất câu “Tôi sẽ giám sát cậu cai thuốc” đã nói với Thành Nham trước khi kết hôn, rất lâu về sau Giang Mộ Bình hồi tưởng lại tình huống lúc đó, cảm thấy câu nói này thực sự giống như một lời nguỵ biện mà hắn lấy ra để dụ dỗ Thành Nham kết hôn với hắn.
Một tuần sau, bộ ảnh thứ hai được tiến hành quay chụp ở khuôn viên trường cấp ba.
Thành Nham mặc đồng phục DK rộng rãi, mặc một chiếc áo len cộc tay màu nhạt bên ngoài áo sơ mi, cổ áo thắt một cái cà vạt(*).
(*) Đồ ông chủ Thành mặc chắc là như này đây
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ánh mắt Giang Mộ Bình lướt nhìn Thành Nham từ đầu đến chân, nhìn ra Thành Nham có chút không thoải mái.
Thành Nham nhớ đồng phục học sinh mà anh mặc khi còn học cấp ba là đồng phục học sinh màu xanh trắng phổ thông nhất, kiểu dáng đơn giản và mẫu mã cũng không đẹp mắt như này, lúc đó nhà trường cũng không quản quá chặt việc học sinh mặc đồng phục, chỉ có điều kiện gia đình không tốt mới mặc đồng phục mỗi ngày.
Thành Nham chính là nhóm điều kiện gia đình không tốt đó, anh rất nghèo cho nên mặc đồng phục học sinh mỗi ngày.
Mà Giang Mộ Bình gia cảnh hậu đãi, năm đó trong mắt Thành Nham chính là một quý thiếu gia sống trong nhung lụa, hắn không bao giờ mặc đồng phục, mỗi ngày đều sẽ đổi một bộ thường phục vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt.
Do trang phục của Giang Mộ Bình không vừa, chủ đề tình yêu DK phải đổi thành tình yêu thầy trò, thân phận của Giang Mộ Bình và Thành Nham từ hai học sinh cấp ba đổi thành thầy giáo và học sinh.
Dáng người Giang Mộ Bình không mảnh khảnh như Thành Nham, Thành Nham mặc đồng phục cấp ba rất hợp, còn hắn mặc vào thì có cảm giác như anh trai mặc trộm đồng phục của em trai mình.
Vì vậy sau khi thảo luận với đạo diễn hình ảnh, thân phận của Giang Mộ Bình cuối cùng trở thành thầy giáo.
“Anh tìm cảm giác của thầy giáo đi, tốt nhất là kiểu nhã nhặn bại hoại ấy…” Đạo diễn hình ảnh hoàn toàn giải phóng thiên tính, “Tôi muốn chụp ra cảm giác cấm kỵ vừa thuần khiết vừa ham muốn.”
Thành Nham đang cầm ly giữ nhiệt uống nước ấm, nghe vậy thì sặc một cái, anh liếc nhìn đạo diễn bằng ánh mắt có chút phức tạp, nhắc nhở: “Cậu ấy vốn là thầy giáo.”
“Thật à, vậy tất nhiên là tốt rồi.”
Thành Nham cầm ly giữ nhiệt, nói: “Cái này…!Sẽ không quá cấm đoạn chứ?”
Ánh mắt anh chuyển sang Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình lúc này giống như hắn ngày thường, là một thầy giáo mặc áo sơ mi, áo mũ chỉnh tề.
Bất quá không còn là giáo sư đại học, mà là thầy giáo cấp ba.
Đạo diễn nói: “Các anh chụp ảnh là để tự mình xem, cũng sẽ không phát tán khắp nơi, cái này thuộc về lưu hành nội bộ rồi.”
Giang Mộ Bình gật đầu, tỏ vẻ tán thành, lại nói: “Tôi không cho rằng tình yêu thầy trò có gì cấm đoạn, nếu như học sinh đã trưởng thành thì không cần phải xấu hổ khi nói ra tình cảm giữa giáo viên và học sinh, từ cấm đoạn vốn là có ý bội đức và bất luân(*), nói nặng quá rồi.”
(*) bội đức: làm trái đạo đức; bất luân: không theo luân thường đạo lí
Thợ trang điểm nói: “Nhưng mà học sinh yêu đương với giáo viên quả thực không tốt lắm, dù cho học sinh có thành niên hay chưa thì trường học đều sẽ không cho phép, trong một môi trường lớn như bấy giờ chắc chắn sẽ bị đàm tiếu.”
“Những quy tắc do xã hội lập ra đều có sự hỗ trợ của kinh nghiệm thực tiễn, nghiêm cấm bằng sắc lệnh hiển nhiên là có đạo lý của nó, tôi không nói tình yêu thầy trò là đúng.
Nhưng mà hãy cứ tôn trọng đi, sự tôn trọng là điều cơ bản nhất, nó cũng không đối lập với những quy tắc kia.
Văn chi sắc biến(*), chỉ chỉ trỏ trỏ không cần thiết, nói trắng ra đó đều là việc người khác, chúng ta có thể yêu cầu nghiêm khắc với bản thân đã là rất tốt rồi, quản người khác làm gì.”
(*)Văn chi sắc biến: sau khi nghe được sự việc nào đó kinh khủng, nét mặt sẽ thay đổi.
Ý nghĩa gần giống với “nghe tin đã sợ mất mật” nhưng vẫn có sự khác biệt (Nguồn: Baidu)
Hết câu này đến câu khác, Thành Nham sắp bị nói đến choáng, rốt cuộc vẫn là một thầy giáo dạy học.
Những lời của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham không khỏi hoài nghi liệu hắn có từng yêu đương với học sinh của mình, hoặc có từng thầm thích học sinh nào hay không?
Thành Nham ho khan hai tiếng, làm như lơ đễnh hỏi: “Giáo sư cậu cấm đoạn rồi à?”
Chút tâm tư nhỏ ấy của anh nào giấu được đôi mắt của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình cười không nói.
“Cậu thật sự từng cấm đoạn hả?” Thành Nham mở to mắt, quan niệm về tình yêu và hôn nhân của anh truyền thống hơn Giang Mộ Bình rất nhiều, không thể tiếp thu việc giáo viên yêu đương với học sinh, huống chi còn là người chồng hiện tại của mình.
“Tôi còn chưa tìm được cơ hội để yêu đương…” Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, “Thì đã kết hôn với cậu rồi.”.