Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 20
Mặc dù kết hôn không có tổ chức hôn lễ, nhưng Thành Nham vẫn phát lì xì cho các đồng nghiệp ở studio, sáng sớm anh vừa vào studio đã nhận được những lời chúc phúc từ đồng nghiệp.
Chu Vũ có lẽ vẫn còn chưa hoàn hồn sau chuyện thầy mình kết hôn, nên lúc ngồi cạnh Thành Nham học nghề chỉ lo nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh, bị Thành Nham dùng giấy chuyển(*) cuộn thành cuộn gõ lên đầu mấy cái.
(*) giấy chuyển (转印纸) là giấy được sử dụng trong các dự án dệt may và nghệ thuật
“Cứ nhìn chằm chằm tay anh làm gì, muốn kết hôn thì tự mình tìm một cái đi.”
Chu Vũ vui cười nói: “Ai muốn kết hôn chứ…!Thầy này, nhẫn của anh chu choa đẹp ghê luôn ý, là giáo sư Giang tặng ạ?”
Thành Nham ngẫm nghĩ.
Tuy rằng kiểu dáng nhẫn là anh và Giang Mộ Bình cùng nhau chọn, nhưng tiền đặt nhẫn là Giang Mộ Bình chi, anh không biết như vậy có tính là Giang Mộ Bình tặng hay không nữa.
Thành Nham cân nhắc chốc lát, gật đầu.
Lời của Chu Vũ dẫn ra một vài vấn đề thực tế.
Trước đây Thành Nham và Giang Mộ Bình từng nói qua tình hình tài chính của từng người, Giang Mộ Bình là giáo viên, thu nhập không thấp và cũng rất ổn định, nhưng quả thực không kiếm được nhiều như Thành Nham.
Hiện tại bọn họ ở nhà tân hôn của Giang Mộ Bình, nhẫn cũng là Giang Mộ Bình mua, Thành Nham không biết Giang Mộ Bình có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng anh ý thức được cần phải cân nhắc việc quản lí tài khoản sau khi kết hôn.
Mao Mao gõ cửa: “Thầy Thành ơi, có một anh đẹp trai tìm anh, nói có hẹn trước với anh rồi ạ.”
“Họ Thì hả?”
“Đúng ạ.”
“Em cho cậu ấy vào đi.”
“Vâng.”
Mao Mao dẫn một cậu trai dáng dấp học sinh vào.
“Thì Dẫn tiên sinh phải không?”
“Dạ.” Cậu trai đeo cặp sách, cười đến mắt cong cong, “Em liên hệ trước với anh rồi ạ.”
“Ngồi đi.”
Thành Nham đưa cho album Thì Dẫn: “Trong này có một vài tác phẩm của anh, em có thể xem trước.”
“Em đã xem qua tác phẩm của anh từ lâu rồi, cực thích phong cách của anh luôn, em muốn như thế ấy.”
Thành Nham cất album, “Vậy thì nói về yêu cầu của em đi.”
“Yêu cầu của em có thể sẽ khá trừu tượng.” Thì Dẫn cười cười.
“Em nói đi.”
“Em muốn xăm một hình có liên quan đến tên bạn trai em.”
Thành Nham gật đầu: “Cậu ấy tên gì?”
“Dụ Duy Giang.”
Thành Nham sững sờ, cảm thấy tên này có chút quen tai.
“Dụ Duy Giang?” Thành Nham suy tư chốc lát, trong đầu có một hình ảnh quen thuộc, “Minh tinh?”
Thời Dẫn gật gật đầu.
Thành Nham nhớ mang máng rằng minh tinh tên Dụ Duy Giang kia hình như đã từng công khai chuyện tình cảm của mình.
Hẳn là chuyện của hai, ba năm trước.
Dụ Duy Giang công khai người yêu là nam giới, lúc đó đã gây náo động giới giải trí, tin tức này được các phương tiện truyền thông lớn nhắc đến suốt thời gian dài, vì vậy Thành Nham có chút ấn tượng.
“Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt.(*) em muốn dùng câu thơ này làm chủ đề của hình xăm.”
(*) Trích từ Tiền Xích Bích phú của Tô Thức
“Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi” – bản dịch của Phan Kế Bính
Rất lãng mạn.
Thành Nham gật đầu: “Được, thích yếu tố nào?”
“Anh cứ tự do phát huy, em tin tưởng trình độ của anh.”
“Định xăm ở đâu?”
“Trên vai, vai phải.”
Thành Nham cúi đầu ghi vào sổ tay tránh quên, “Anh sẽ đưa cho em bản phác thảo trước, quy tắc của anh là một khi phác thảo đã định rồi thì không thể thay đổi, chỉ có thể chỉnh sửa nhỏ.”
“Vậy đưa thêm tiền thì sao?”
“Cũng không được, nếu em muốn thay đổi toàn bộ thiết kế thì đơn hàng này sẽ huỷ, vì để tránh tình huống thay đổi xoành xoạch, chỗ tụi anh không nhận những khách hàng không có tinh thần hợp đồng.”
Thì Dẫn hiểu ra: “Hiểu rồi ạ.”
Ngòi bút trên giấy dừng lại, Thành Nham bỗng ngước mắt, “Hừm…!Em vẫn là học sinh à?”
“Vâng.”
“Đủ mười tám tuổi chưa?”
Thì Dẫn cười nói: “Em hai mươi lăm rồi, đang học nghiên cứu sinh.”
“Vẫn phải xác nhận.” Thành Nham cười cười, “Trông em còn nhỏ, lỡ như là vị thành niên thì chỗ anh sẽ bị bộ ngành liên quan cấm cửa mất.”
Thì Dẫn bị anh chọc cười: “Nếu anh không tin, có thể xem thẻ sinh viên của em, em đi học ở đại học Bắc Thành gần đây này.”
Thành Nham hơi nhướng mày: “Em học ở Thành Đại à?”
“Sao thế, anh cũng tốt nghiệp ở đó ạ?”
Thành Nham lắc đầu: “Anh có quen một giáo sư ở trường em.”
“Vị giáo sư nào? Dạy nghành gì?”
“Giang Mộ Bình.”
“Giáo sư Giang á?”
“Em biết?” Hứng thú tán gẫu của Thành Nham tăng vọt, “Em là học sinh của cậu ấy hả?”
“Em không phải, em học kinh tế, không phải viện của bọn họ.” Thì Dẫn nở nụ cười, “Giáo sư Giang ai mà không biết ạ, người nổi tiếng ở trường tụi em mà, mới nhập học em đã nghe nói về thầy ấy rồi, anh không biết mỗi ngày có bao nhiêu người tỏ tình với thầy ấy trên tường WeChat của trường đâu.”
Thành Nham cầm ly nước trên tay uống một hớp, “Vậy à?”
Chuông tan học vang, Giang Mộ Bình đóng giáo trình lại, “Tan học đi.”
Các sinh viên lập tức giải tán, điện thoại di động trong túi rung lên, Giang Mộ Bình lấy điện thoại ra nghe máy, đi đến nơi ít người.
Người gọi đến là một người bạn cũ, rất lâu rồi Giang Mộ Bình mới nghe được tên tiếng Anh của mình.
“Jan, tôi về nước rồi.”
“Đi công tác à?” Sinh viên đi ngang qua chào hắn, Giang Mộ Bình gật đầu ra hiệu.
“Không, ở lâu dài, tôi nghỉ việc bên ấy rồi, chuẩn bị về quốc nội phát triển.” Thiệu Viễn Đông nói, “Tôi về nước lâu rồi, liên tục xử lý chuyện bàn giao công tác, hai ngày nay mới rảnh.
Tôi đã hẹn mấy người bạn gần đây định đi Hokkaido trượt tuyết, ông đi không?”
“Tôi phải lên lớp.”
“Ông có thể xin nghỉ mà.” Thiệu Viễn Đông đầy ẩn ý nói: “Đều là bạn tôi quen sau khi về nước, không phải ông vẫn luôn không có đối tượng sao, để tôi giới thiệu cho vài người bạn mới.”
“Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu…!” Giang Mộ Bình từ chối ý tốt của gã, “Tôi đã kết hôn rồi.”
Trong điện thoại yên lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói cao hơn của Thiệu Viễn Đông: “Không phải cậu vẫn luôn không yêu đương sao? Sao đột nhiên đã kết hôn rồi?”
“Mới kết hôn gần đây thôi.”
“…” Thiệu Viễn Đông cứng họng, “Ông kết hôn với ai? Tôi quen không?”
Giang Mộ Bình cân nhắc chốc lát, nói: “Chắc là ông biết.”
“Ai?”
“Thành Nham.”
Giang Mộ Bình đi vào văn phòng, điện thoại dán bên tai hồi lâu không nghe thấy âm thanh, hắn đoán Thiệu Viễn Đông có lẽ thật sự không nhớ ra.
“Thành Nham, bạn học cấp ba của chúng ta.” Giang Mộ Bình nhắc nhở, “Người từng đánh nhau với ông hồi lớp mười một.”
Sau khi được Giang Mộ Bình nhắc, ký ức của Thiệu Viễn Đông lập tức được thức tỉnh: “Con chó điên đó?!”
Giang Mộ Bình nhíu mày: “Disea.”
“…!Xin lỗi, ” Thiệu Viễn Đông đổi xưng hô, “Con chó săn nhỏ đó?”
Dù rằng Thiệu Viễn Đông đã thay đổi cách gọi có phần đáng yêu, nhưng Giang Mộ Bình vẫn không vui cho lắm, thanh âm lạnh lùng: “Gọi người khác như vậy, cậu thấy hài hước lắm sao?”
“Nghe không dễ thương hả? Tôi thấy mấy cô gái trẻ đều gọi như thế.”
“Năm đó hình như là ông chọc cậu ấy trước.”
“Chuyện cách đây bao nhiêu rồi, ai mà còn nhớ.” Thiệu Viễn Đông nhớ lỹ lại Thành Nham thời trung học, “…!Tính khí kia của cậu ta, ông cũng có thể kết hôn với cậu ta à?”
Một lúc lâu sau, Thiệụ Viễn Đông dường như đã tiêu hoá xong chuyện Giang Mộ Bình kết hôn với Thành Nham, gã hỏi: “Cậu ấy vẫn khoẻ chứ? Tôi nhớ lớp mười hai cậu ấy đã chuyển đi rồi, bây giờ đang làm gì? Sao hai người lại kết hôn? Hẹn hò khi nào vậy?”
Giang Mộ Bình trả lời ngắn gọn: “Không có hẹn hò, kết hôn sau khi xem mắt.”
“Damn, ông thật sự làm tôi mở mang tầm mắt.”
Vừa nói tục vừa nói tiếng nước ngoài, Giang Mộ Bình nghe đến phiền: “Đứng trên đất Trung Quốc thì nói tiếng Trung Quốc cho tôi.”
“…!Tôi quen rồi mà, tôi cũng ở nước ngoài bao nhiêu năm rồi, cậu đừng yêu cầu hà khắc với tôi thế.” Thiệu Viễn Đông hơi nghi hoặc: “Sao ông kết hôn mà không nói cho tôi biết? Tôi cảm giác bọn họ hình như cũng không biết, cũng không ai nói với tôi, ông cũng chẳng báo cho tôi luôn!”
“Tôi không tổ chức hôn lễ.”
“Kín tiếng thế, đây là định ẩn hôn sao?”
Giang Mộ Bình càng nghe càng nhíu chặt mày, không vui nói: “Không tổ chức hôn lễ thì là ẩn hôn à?”
“Phí lời, không ai biết ông đã kết hôn, ông cứ để mấy người đó xếp hàng muốn giới thiệu đối tượng cho ông làm sao mà được, Jan, không phải ông bị cha mẹ bức bách rồi tìm đại một người kết hôn đó chứ, cũng phải, người như Thành Nham—— ”
“Disea.” Giọng Giang Mộ Bình lạnh xuống.
“Xin lỗi, là tôi mạo phạm rồi.” Thiệu Viễn Đông chuyển đề tài, “Có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm đi, tôi mời.”
“Nói sau đi.”
Thiệu Viễn Đông thở dài: “Jan, ông biết con người tôi nhanh mồm nhanh miệng mà, rộng lượng tí nhé?”
“Bây giờ Thành Nham là chồng hợp pháp của tôi, tôi không có ý định ẩn hôn với cậu ấy, tôi chỉ muốn làm tốt cuộc hôn nhân này thôi.”
“Làm?” Thiệu Viễn Đông nhận ra ngọn nguồn của cuộc hôn nhân này không hợp lý, “Ông không hứng thú với cậu ấy sao?”
Giang Mộ Bình không thể nói rõ được, hắn không thể cho Thiệu Viễn Đông một câu trả lời chính xác.
Cảm giác thích một người đối với Giang Mộ Bình mà nói quá xa lạ, đây là một môn học tự chọn phức tạp, có thể chọn hoặc không, nhưng sự xuất hiện của Thành Nham đã thúc đẩy hắn chọn môn học này.
Giang Mộ Bình đoán rằng Thành Nham chắc cũng không có cái gọi là tình cảm với hắn.
Hắn thích thuận theo tự nhiên, tất nhiên, nếu như cuối cùng Thành Nham có thể thích hắn, và vừa lúc tâm ý bọn họ cùng thuộc về nhau, thì đây hẳn là kết quả tốt nhất.
Giang Mộ Bình im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Bất kể thế nào, bây giờ cậu ấy là người yêu của tôi, cậu gọi chó điên chó săn gì đó đều rất không phải phép.”
“Xin lỗi mà, vậy khi nào thì hai người đi ăn với tôi?”
“Có cơ hội lại nói, cậu ấy rất bận.”
“Bây giờ cậu ấy làm nghề gì?”
“Thợ xăm.”
“Ngầu đấy.”
Giang Mộ Bình cúp điện thoại, định đến studio đón Thành Nham cùng về nhà, lúc ra khỏi văn phòng phát hiện Lâm Vi Kính đeo cặp sách đứng bên ngoài.
Lâm Vi Kính vẫy vẫy tay, vừa há miệng bỗng dưng bị mắc kẹt, không biết phải gọi Giang Mộ Bình thế nào.
Đâu thể gọi là chị dâu nhỉ?
Gọi anh rể cũng không thích hợp.
Lâm Vi Kính muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gọi “Giáo sư Giang”.
“Giáo sư, thầy đi tìm anh trai em ạ?” Lâm Vi Kính đi bên cạnh Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, quay đầu hỏi cậu: “Em cũng vậy?”
“Dạ dạ…!” Lâm Vi Kính dùng sức gật gật đầu, tha thiết mong chờ mà nhìn Giang Mộ Bình, “Em đi cùng thầy? Thầy có thể cho đi ké một đoạn không ạ?”
Giang Mộ Bình đương nhiên đáp: “Đương nhiên là được.”
Lâm Vi Kính có vẻ rất vui, tiếp xúc với Giang Mộ Bình cũng thân thiết hơn thường ngày, vẻ mặt cậu tự mãn mà theo sát Giang Mộ Bình, còn làm bộ hỏi: “Giáo sư, bây giờ thầy là người thân anh của em rồi, như thế thì em cũng coi như người thân của thầy, ở trường em đi gần thầy chút, thầy không có ý kiến chứ ạ?”
Giang Mộ Bình đã nhìn ra tính tình khổng tước xòe đuôi của Lâm Vi Kính, lực dính dữ dội, hoàn toàn tương phản với anh trai mình.
Theo lý thuyết, hắn và Thành Nham kết hôn, Lâm Vi Kính nên được tính là em chồng của hắn, ở trong trường học thân thiết với hắn chút cũng không có gì là không ổn.
“Thân thiết thì được, nhưng không được nghĩ đến việc dựa vào quan hệ trong chuyện học tập.”
Lâm Vi Kính làm động tác chào: “Đã rõ.”
Đến studio, Lâm Vi Kính phớt lờ Chu Vũ, trực tiếp nói chuyện với trợ lý Mao Mao: “Mao Mao, anh của tôi đâu?”
“Tôi không biết.” Mao Mao theo phản xạ mà quay đầu sang hỏi Chu Vũ, “Tiểu Vũ, thầy Thành đâu?”
“Thầy đi ra ngoài mua đồ.” Chu Vũ nhìn Giang Mộ Bình lễ phép mỉm cười, “Giáo sư Giang, tân hôn vui vẻ nha.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Thành Nham đi siêu thị mua một số nhu yếu phẩm, còn mua rất nhiều đồ ăn và đồ uống dự trữ.
Đi dạo siêu thị xong anh lại đến cửa tiệm gia đình chọn vài bộ đồ ăn giá cả đắt đỏ nhưng rất tinh xảo.
Lúc còn một mình không để ý tới tinh xảo, bây giờ kết hôn rồi Thành Nham phấn khởi đến mức hận không thể mua hết thảy những bộ đồ ăn trông vui tai vui mắt về nhà.
Anh rất cảm kích cuộc hôn nhân Giang Mộ Bình đã mang đến cho anh, Giang Mộ Bình đã làm anh tăng thêm nhiệt huyết sống.
Thành Nham cầm chiếc cốc thuỷ tinh khảm đường vân bảy màu từ tủ trưng bày lên, nhân viên bán hàng đi tới giới thiệu: “Tiên sinh, chiếc cốc này là do nhà thiết kế thuỷ tinh Nhật Bản Enokizawa chế tác, hơn nữa còn là kiểu tình nhân, nếu như mua cùng lúc hai chiếc có thể được giảm giá 20% ạ.”
Thành Nham không biết nhà thiết kế này, chỉ đơn thuần là chiếc cốc đẹp mắt, anh hỏi nhân viên bán hàng: “Ở đây có phụ trách giao hàng đến nhà không?”
“Số tiền mua tối thiểu phải là một vạn tệ ạ.”
“Có một nhân viên khác giúp tôi lập danh sách đồ vừa nãy tôi chọn rồi, phiền cô tính giúp tôi.”
“Được ạ, để tôi xem thử.
Vậy chiếc cốc này…?”
“Lấy cả hai.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Được ạ.”
Thành Nham còn định lát nữa ghé tiệm hoa, phong cách trang trí của nhà mới quá đơn giản, anh muốn bày chút hoa tươi để tô điểm thêm.
Thành Nham tiếp tục đi dạo, điện thoại di động bỗng vang lên.
Anh đặt khay đồ ăn trên tay xuống, nhận điện thoại: “Sao vậy, tiểu Vũ?”
“Thầy, em hỏi hộ người ta, anh đi mua đồ ở đâu? Chừng nào về ạ?”
“Anh ở cửa tiệm gia đình.” Thành Nham hơi nghi hoặc, “Hỏi hộ người ta? Hộ ai vậy?”
Thoáng chốc, giọng nói bên đầu kia điện thoại thay đổi, trầm thấp hơn Chu Vũ rất nhiều: “A Nham.”
Thành Nham cầm điện thoại sững người: “Giáo sư?”
“Cậu ở đâu?”
Ngón tay Thành Nham cọ cọ lên khung kệ gỗ, nói: “Tôi đến cửa tiệm gia đình mua vài bộ chén bát.”
Bên kia yên lặng một lát, bỗng nói: “Sau này chuyện như mua chén bát chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Thành Nham vẫn chưa nói gì, ngược lại là nghe một loạt âm thanh ồn ào trong điện thoại, trong lòng Thành Nham giật này: “Cậu mở loa ngoài?”
“Chu Vũ mở.”
Thành Nham nghe Chu Vũ “A” một tiếng: “Giáo sư Giang, thầy bán đứng tôi nha.”
Trong điện thoại nhất thời không còn tạp âm, âm thanh của Giang Mộ Bình trở nên đặc biệt rõ ràng: “Tôi tắt loa ngoài rồi.
Cậu ở cửa tiệm nào, tôi đến đón cậu.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi còn phải đi mua một ít đồ, cậu đang ở tiệm của tôi à?”
“Ừm.”
“Vậy tôi mua đồ xong sẽ qua.”
“Không cần, tôi qua chỗ cậu.”
“…!Được rồi.”
Thành Nham báo tên cửa tiệm.
Nhân viên bán hàng cầm đơn đặt hàng đi tới, mặt mày hồng hào mà nói: “Tiên sinh, số tiền mua hàng của anh đã đạt mức, chúng tôi sẽ sắp xếp giao hàng cho anh ngay hôm nay ạ.”
“Được, cảm ơn.”
“Xin hỏi ở đây có tiệm hoa không?”
“Có, ngay đối diện cửa tiệm gia đình ạ.”
“Cảm ơn.”
Trước cửa tiệm không có chỗ đậu xe, Giang Mộ Bình chỉ có thể đậu xe ở làn đường đối diện, gọi cho điện thoại Thành Nham: “A Nham, tôi ở đường đối diện.”
“À…” Thành Nham ngẩng đầu nhìn đèn giao thông, đèn xanh sáng, anh theo đoàn người bước lên lối qua đường, “Tôi đến đây.”
Tốp năm tốp ba đám người đi trên lối qua đường, Giang Mộ Bình để điện thoại xuống, ngước mắt lên, thấy được Thành Nham ở cuối đám đông.
Trong ngực Thành Nham ôm hoa tươi rực rỡ, hình như nhìn thấy Giang Mộ Bình, một tay anh ôm hoa, mỉm cười vẫy vẫy tay về phía bên kia đường.
Thành Nham mặc áo lông màu xanh lam khói lúc sáng, vừa trầm lắng lại dịu dàng.
Hoa tươi lại càng tô đẹp thêm nét đáng yêu của anh..