Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 16
Tuy rằng Thành Nham vẽ vời rõ đẹp thế nhưng viết chữ lại không dễ nhìn, cho nên lúc điền tờ khai đăng ký kết hôn, anh viết từng nét từng nét cực kì chậm, khi điền đến cột “họ tên đối phương” thì tốc độ càng chậmhơn, lòng bàn tay cầm bút còn hơi rịn ra in ít mồ hôi.
Giang Mộ Bình điền xong rất nhanh, lúc hắn đặt bút xuống, Thành Nham mới điền được một nửa.
Giang Mộ Bình nghiêng người sang nhìn tờ khai của Thành Nham, Thành Nham đặt bút dừng lại một chút, quay đầu nói: “Chữ của tôi…!đừng xem mà.” Nói rồi nhìn lướt qua tờ khai của Giang Mộ Bình, chữ viết củahắn rất đẹp, bút pháp tiêu sái cứng cáp, thậm chí không có dấu vết chỉnh sửa.
Hồi đi học tuy rằng thành tích của Thành Nham không tệ, nhưng mà chữ thì xấu như cua bò, đến tuổi này rồi mà vẫn không tiến bộ chút nào.
Giang Mộ Bình vẫn cứ nhìn, Thành Nham cố ý che tờ khai của mình lại không cho hắn xem, chọc Giang Mộ Bình bật cười: “Cậu che gì đấy?”
“Cậu nhìn như thế tôi căng thẳng, chữ vốn đã khó coi rồi.”
Giang Mộ Bình quay đầu đi không nhìn nữa, bên tai liền nghe thấy tiếng của Thành Nham: “Chữ viết của cậuđẹp thật.”
Không lâu sau, nhân viên công tác đến lấy tờ khai của bọn họ đi xét duyệt, cũng cho bọn họ biết nếu chưa chụp ảnh chung thì có thể vào studio để chụp ảnh trước, lúc hai người đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, độtnhiên có một người bước ra, Thành Nham không để ý suýt nữa va phải người kia, may mà Giang Mộ Bình kéo anh lại.
“Anh Thành Nham?”
Thành Nham quay đầu liếc nhìn, Giang Mộ Bình cũng quay đầu lại nhìn người kia.
Đối phương là một người trẻ tuổi đeo kính, tướng mạo đoan chính, trông nho nhã điềm đạm.
Người nọ nhìn Thành Nham, sau đó ánh mắt chuyển lên người Giang Mộ Bình.
“Anh đến đăng ký kết hôn sao?” Người nọ hỏi Thành Nham.
Thành Nham ừ một tiếng.
Người nọ cười nhẹ: “Không ngờ anh cũng sẽ kết hôn.”
Thành Nham không lên tiếng.
Người thanh niên trước mặt tên là Vạn Kỳ, là một khách hàng cũ của ThànhNham, Vạn Kỳ đến tìm anh xăm hình lúc còn đang học đại học, chú mèo nhỏ đường nét tinh xảo trên cánh tay của y chính là anh xăm cho.
Vạn Kỳ từng theo đuổi Thành Nham rất lâu, khi đó y còn rất nhỏ, kém anh rất nhiều tuổi.
Vạn Kỳ là một cậu trai có dáng vẻ rất thư sinh, gia đình cũng là dòng dõi có học vấn, một đứa con ngoan như y chuyện quá giới hạn duy nhất từng làm chính là tìm Thành Nham xăm mèo nhỏ lên tay.
Không ít người từng theo đuổi Thành Nham, nhưng rất ít ai bền bỉ như Vạn Kỳ.
Thật lạ, mặc dù Vạn Kỳ và Giang Mộ Bình có khí chất giống nhau, nhưng năm đó Thành Nham không chấpnhận sự theo đuổi của Vạn Kỳ, vậy mà mấy năm sau, vào hôm nay đã lãnh chứng cùng với Giang Mộ Bình.
Thành Nham không thích Vạn Kỳ, có điều cuối cùng vẫn là cha mẹ của Vạn Kỳ đã khiến cả hai trở thành người lạ, cha và mẹ y đều là phần tử trí thức, rất sợ sự “khác loại” của Thành Nham làm hư con trai mình, sựcan thiệp của bọn họ làm cho Thành Nham không muốn qua lại với Vạn Kỳ, dù chỉ là một chút tình cảm như một người bạn cũng không muốn duy trì tiếp nữa.
Vạn Kỳ đã hứa rất nhiều, người trẻ luôn thích hứa hẹn, nếu như là Giang Mộ Bình, hắn nhất định sẽ không nói nhiều lời hoa mỹ như vậy, hắn sẽ chỉ đặt lựa chọn trước mặt bạn, bạn chọn rồi thì chỉ cần nắm lấy tay hắnmà thôi.
Thành Nham nghe thấy giọng nói trẻ gọi một tiếng “Vạn Kỳ”, một người đàn ông trạc tuổi Vạn Kỳ từ xa đi đến,mặt mày thanh tú, khí chất ôn nhã.
Vạn Kỳ nghe tiếng thì nhìn lại, mỉm cười dịu dàng với người đàn ông.
“Em cũng sắp kết hôn rồi.” Vạn Kỳ nói với Thành Nham.
Thành Nham nói: “Chúc mừng cậu.”
Sau cùng Vạn Kỳ vẫn chọn mẫu người mà cha mẹ y mong muốn, hình xăm mèo nhỏ trên tay y vẫn cứ bắt mắt và đáng yêu.
Thành Nham và Giang Mộ Bình tiếp tục đi về hướng studio chụp ảnh.
“Ai vậy?” Giang Mộ Bình hỏi.
“Một khách hàng cũ.”
“Cậu ấy từng thích cậu.”
Thành Nham thẳng thắn mà ừ một tiếng.
“Bạn trai cũ?”
Thành Nham lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải…!Tôi chưa từng yêu đương.”
Giang Mộ Bình dừng lại, quay đầu chăm chăm nhìn Thành Nham chốc lát, sau đó tiếp tục đi về trước.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Thành Nham có lẽ đã hiểu được ánh mắt hắn, nhanh chóng đuổi theo.
Giang Mộ Bình im lặng không nói.
“Giáo sư Giang, xin hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.”
“Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.”
Thành Nham nói thầm nhìn tôi giống người thường xuyên yêu đương lắm hả? Anh lẩm bẩm: “Tôi trông đâucó phong lưu như vậy nhỉ…”
Giang Mộ Bình đưa lưng về phía Thành Nham mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi không đánh đồng đẹp mắt với phong lưu.”
Thành Nham sững người tại chỗ.
Lúc chụp ảnh chung, hai người cách nhau hơi xa, thợ chụp ảnh không nhìn nổi, kêu bọn họ lại gần chút: “Hai vị ngồi gần lại, cười vui vẻ lên nào.”
Thành Nham nhích lại gần Giang Mộ Bình.
“Ài đúng rồi, lại gần thêm nữa.”
Thành Nham lại nhích thêm một chút, đột nhiên cảm thấy đầu vai nóng lên, Giang Mộ Bình nhích lại gần, vai áp vào vai anh.
“Ấy rất tốt, nào, hai vị cười lên.”
Khí tức của Giang Mộ Bình quấn quanh cơ thể Thành Nham, bọn họ vai chạm vai, nhìn về ống kính khẽ mỉm cười.
Giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng ấu nhanh chóng được giao cho bọn họ.
“Chúc mừng hai vị.”.