Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 12
Hai ngày nay, Giang Mộ Bình cố ý dành thời gian về nhà.
Ăn cơm tối xong, cả nhà xem TV trong phòng khách, mẹ Giang cầm di động ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ Bình.
Mắt thấy Giang Mộ Bình và thợ xăm mà Lý Tư Tri giới thiệu không có kết quả, mẹ Giang thu xếp muốn giới thiệu mấy người khác cho Giang Mộ Bình.
“Mộ Bình này, thợ xăm lần trước Tư Tri giới thiệu cho con, hai đứa không thành sao?” Mẹ Giang mở khoá màn hình điện thoại, mở album ảnh, “Hôm qua có bé gái trong viện thiết kế giới thiệu cho mẹ một người, con xem thử nhé?”
Lý Tư Tri dựa vào ghế sa lon ăn khóm, nghe thế thì nhìn về phía mẹ Giang, cười nói đùa: “Dì, dì làm vậy là cạy góc tường của con đó.”
Mẹ Giang cười liếc cô một cái: “Càng sống càng hết sức nói nổi luôn.”
Mẹ Giang đưa điện thoại ra trước mắt Giang Mộ Bình: “Nhìn đi, trông rất lanh lợi, nhỏ hơn con, năm nay mới học xong tiến sĩ ở nước ngoài về.”
Lý Tư Tri đi tới, miệng ngậm một miếng khóm: “Chắc nhỏ hơn Mộ Bình vài tuổi nhỉ.”
“29, cũng được.
Học y, bây giờ còn đang thực tập ở bệnh viện, chính là bệnh viện của dượng con luôn.”
Lý Tư Tri lại cắn một miếng khóm, nhìn chằm chằm người trong hình rồi đánh giá một phen, diện mạo rất đoan chính, nhưng so với Thành Nham thì vẫn kém không ít.
Nghĩ thì nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ ngoài miệng nhất định không thể nói vậy, dù thế nào cũng không thể không nể mặt người lớn.
“Trông rất đoan chính.” Lý Tư Tri nói.
“Đúng đó, dì cũng thấy rất được.” Mẹ Giang vuốt màn hình, tiếp tục kéo về sau, “Có điều vẫn kém hơn đứa nhỏ con giới thiệu một chút.”
Lý Tư Tri mỉm cười: “Dì nói Thành Nham hả?”
“Phải, ” Mẹ Giang quay đầu nhìn về phía Lý Tư Tri, “Đứa bé đó thiệt là đẹp, y như minh tinh ấy.
Dì nghĩ chính bởi đứa bé trông quá xuất chúng nên Mộ Bình mới không thích.”
“Đâu nào, Mộ Bình chính là thích như vậy đó.” Lý Tư Tri ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Mộ Bình, “Dì, vậy là dì không hiểu con trai của dì rồi.”
Mẹ Giang đúng là không biết rõ gu của con trai, trong tiềm thức bà luôn cho là Giang Mộ Bình thích kiểu con trai quy củ và nghiêm túc; chứ không phải như Thành Nham, một anh chàng xinh đẹp không chỉ có vẻ ngoài nổi bật, mà còn rất chú trọng ăn mặc và biết cách tút tát bản thân.
Hai người phụ nữ đủ một bộ phim*, Giang Mộ Bình đến giờ vẫn chưa có cơ hội chen vào.
(*Trung Quốc có thành ngữ “三个女人一台戏”: ba người phụ nữđủ một bộ phim; như kiểu Việt Nam mình hay nói “Hai người đàn bà thêm một con vịt thành cái chợ”, thì câu ở trên có vẻ là biến tấu của câu gốc này, chuyển từ ba thành hai.)
Tầm mắt mẹ Giang chuyển qua Giang Mộ Bình: “Đúng không?”
Giang Mộ Bình gật đầu: “Phải, con thích kiểu như Thành Nham.”
Mẹ Giang cầm điện thoại sững người, nhìn ảnh trên màn hình, có chút tiến thoái lưỡng nan: “Vậy cái này…”
Ba Giang ở bên cạnh nói: “Vẫn chưa tiếp xúc làm sao biết không thích, ba thấy đứa bé này rất được, gia cảnh tốt, học vấn cũng cao —— “
“Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”
Ba Giang gật đầu nói: “Con nói đi.”
“Con chuẩn bị kết hôn với Thành Nham.”
Trong phòng khách nháy mắt lặng ngắt như tờ, ba Giang mẹ Giang đồng loạt ngây người, miếng khóm Lý Tư Tri mới vừa cầm lên rơi vào mâm đựng trái cây.
Trong nháy mắt đó, trên mặt ba Giang mẹ Giang thậm chí không có bất kỳ biểu hiện gì, ba Giang yên lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Con nói cái gì?”
“Con dự định kết hôn với Thành Nham, Thành Nham chính là thợ xăm mà Tư Tri đã giới thiệu cho con.”
“Giang Mộ Bình chị không nghe lầm chứ?” Lý Tư Tri kinh ngạc quá chừng.
Mẹ Giang thoáng bình tĩnh lại: “Mộ Bình, con đang nói đùa với ba mẹ phải không?”
“Không có, con sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.
Ngày hôm nay cũng là đến hỏi ý kiến của hai người.”
“Chuyện…!Chuyện này quá đột ngột.” Mẹ Giang vẫn chưa kịp tỉnh lại, “Sao lại đột ngột như vậy…”
“Giang Mộ Bình, ” Lý Tư Tri giơ ngón tay cái với Giang Mộ Bình, “Em thật là khiến chị nhìn với cặp mắt khác xưa, mở mang tầm mắt.”
“Ba, mẹ, hai người nghĩ thế nào?”
Mẹ Giang ngoài kinh ngạc vẫn là có hơi vui mừng, bà hỏi Giang Mộ Bình: “Con thật sự nghĩ kĩ chưa?”
“Nghĩ kĩ rồi, nếu như hai người không có ý kiến gì, có thể bắt đầu chuẩn bị hôn sự ngay.”
“Mẹ…” Mẹ Giang liếc nhìn ba Giang, “Mẹ không có ý kiến, con nghĩ kĩ là được rồi.”
Lý Tư Tri ghé sát vào Giang Mộ Bình, chọc chọc cánh tay hắn, cười nói: “Sao em chẳng những kết hôn muộn mà còn chớp nhoáng thế, em làm chị ngạc nhiên ghê đó.”
Lý Tư Tri đột nhiên đoán được một khả năng khác, cô ghé sát bên tai Giang Mộ Bình, nhỏ giọng hỏi: “Giang Mộ Bình, không phải là em nhất thời kích động đã phát sinh quan hệ với người ta, vì trách nhiệm nên mới kết hôn với người ta đó chứ?”
Câu hỏi của Lý Tư Tri khiến Giang Mộ Bình cảm thấy rất buồn cười, như thể hắn vừa bất kham, lại vừa chính trực.
“Đều là người trưởng thành rồi, phát sinh quan hệ thì nhất định phải kết hôn sao?” Giang Mộ Bình cũng nhỏ giọng, trả lời cô.
“Mộ Bình.” Ba Giang gọi, đứng lên, “Đi với ba vào thư phòng.”
“Vâng.” Giang Mộ Bình cũng đứng lên.
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau.
Ba Giang mở lời trước: “Chuyện này con suy nghĩ thế nào? Con biết ba với mẹ con không hối thúc con tìm đối tượng, cũng không yêu cầu con nhất định phải thành gia lập nghiệp.”
“Con biết.”
“Con bây giờ tuổi cũng không nhỏ, mẹ con là lo con sau này già rồi sẽ không có ai bên cạnh, mới nóng lòng muốn giới thiệu đối tượng cho con.” Ba Giang nghiêm túc và chân thành nói, “Tương lai chúng ta đều phải rời đi, để lại con một mình phải làm sao đây? Mẹ con căn bản không quan tâm con có tìm đối tượng hay không, bà ấy chỉ nghĩ cho tương lai của con mà thôi.”
“Sống một mình không có gì là không tốt cả, dù sao con cũng tự nuôi được bản thân, con quyết định ra sao, cả ba và mẹ con đều không ý kiến.”
“Con không cần vì thoả mãn kỳ vọng của ba mẹ mà hi sinh hôn nhân của mình.”
“Ba, con đều biết cả.” Trong lòng Giang Mộ Bình có chút nặng nề, làm sao hắn không biết mình ỷ vào cha mẹ khoan dung mà tuỳ hứng nhiều năm như vậy.
Hầu hết bạn học cùng tuổi với hắn đều đã kết hôn lập gia đình, dưới gối con cái song toàn.
Tuy nói mỗi người có cách sống riêng, nhưng đả kích hắn mang đến cho ba mẹ xác thực là hết cái này đến cái khác, thời điểm thiếu niên come out khiến ba hắn tức giận quá sức, thích đàn ông cũng đã đành, bây giờ ba mẹ chấp nhận hiện thực, chính sách hôn nhân đồng giới được thông qua, hắn lại cứ thế mà đến tuổi này vẫn chưa lập gia đình.
Ba và mẹ chưa từng tạo áp lực cho hắn, hắn cũng hi vọng họ hiểu rằng hắn chưa từng bị tình thân kìm hãm, càng không bị tình yêu thương của họ ràng buộc.
Nhờ họ mà hắn được sống rất tự tại.
Nhưng tình yêu dành cho ba mẹ luôn là tuổi càng lớn thì càng khó nói nên lời.
“Ba, thực ra trước lúc này, con chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình.”
Ba Giang cau mày: “Ý của con là sao? Ba đã nói rồi, ba với mẹ con xưa nay không muốn ép buộc con.”
“Lúc ba mươi tuổi con đã xác định tương lai của mình rồi, nhưng mà bây giờ đã đổi ý, con muốn lập kế hoạch để Thành Nham bước vào cuộc đời con.”
“Lý do?”
Giang Mộ Bình không lên tiếng, thực ra không có lý do gì đặc biệt, hắn chỉ là không quên được ánh mắt cô đơn mờ mịt của Thành Nham khi nhìn theo bóng lưng Lâm Vi Kính rời đi ở hội trường ngày đó.
Thành Nham trông có vẻ cần một gia đình, và hắn có thể cho anh gia đình này.
“Tạm thời vẫn chưa có, chắc là sau khi kết hôn sẽ tìm ra đáp án.” Giang Mộ Bình nói.
“Con như thế là hồ đồ.”
“Ba không đồng ý chúng con kết hôn sao?”
“Bọn ta không can thiệp vào quyết định của con, tự con đừng hối hận là được.” Ba Giang trầm tư chốc lát, nói: “Người thì vẫn phải gặp một lần, con hẹn thời gian đi.”
“Được.”
Hôm nay Thành Nham đang ở phòng làm việc, chợt nghe thấy Chu Vũ ở bên ngoài gọi anh: “Thầy.”
Thành Nham không để ý, Chu Vũ bước vào gõ cửa phòng một cái, nhỏ giọng nói: “Thầy, giáo sư đó đến rồi.”
Thành Nham quay đầu, Chu Vũ lại nói: “Họ Giang, giáo sư Giang, cái vị mà xem mắt với anh ý.”
“Uầy.” Vị khách đang nằm trên giường quay đầu lại, “Ông chủ anh có đối tượng rồi à, tôi còn định giới thiệu mấy người anh em của tôi cho anh cơ.”
Chu Vũ bật cười: “Thầy tôi với anh ấy vẫn chưa thành đâu, chỉ là xem mắt thôi.”
“Thật á?” Vị khách ngẩng thẳng đầu lên, “Vậy xem ra mấy anh em của tôi vẫn còn cơ hội.”
Thành Nham liếc nhìn Chu Vũ, trầm giọng nói: “Nói năng lung tung.
Cậu ấy đâu?”
Chu Vũ vẫn cười: “Anh nói giáo sư Giang hả? Anh ấy đang chờ bên ngoài.”
“Em nói cậu ấy chờ anh thêm mười phút nữa, nhanh thôi.” Thành Nham dặn dò, động tác trên tay không ngừng, rất vững vàng mà đi nét.
“Được rồi.”
Sau khi hoàn thành hình xăm, Thành Nham giao công việc tiếp theo lại cho trợ lý, cởi găng tay cao su, tháo khẩu trang, chỉnh lại tóc tai có hơi lộn xộn rồi ra khỏi phòng làm việc.
Giang Mộ Bình ngồi trên sô pha xem điện thoại, Thành Nham đi tới: “Sao lại đến đây?”
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên, trên trán Thành Nham lấm tấm mồ hôi, chóp mũi ửng hồng, hai má có vết nhàn nhạt do mép khẩu trang hằn ra.
Giang Mộ Bình đứng dậy đi đến trước mặt Thành Nham, lấy khăn tay từ trong túi ra giúp Thành Nham lau mồ hôi trên trán, thân thể Thành Nham cứng đờ, theo phản xạ mà lùi về sau một bước.
Tay Giang Mộ Bình dừng giữa không trung, nói: “Loại chuyện này sau khi kết hôn có thể sẽ thường xuyên làm, cậu cần sớm thích ứng.”
“Rất nhiều người đang nhìn.” Cái mặt già nua này của Thành Nham có chút không chịu nổi.
Giang Mộ Bình lướt mắt nhìn xung quanh, người trong tiệm quả nhiên đều đang rất thích thú quan sát bọn họ, cũng may bọn họ thấp giọng trò chuyện nếu không để những thợ xăm khác trong studio nghe được những từ như “kết hôn”, thì sợ rằng hôm nay Thành Nham không có cách nào thanh tịnh được rồi.
“Vậy thì cậu tự mình lau nhé?” Giang Mộ Bình không ngờ Thành Nham da mặt mỏng như vậy, có hơi muốn cười.
Vẫn là khăn tay màu vàng nhạt lúc trước, lần này Thành Nham nhìn thấy chữ “Bình” được thêu trên đó, lúc cầm lấy bất giác mím môi dưới.
“Gần đây có thời gian không, ba mẹ tôi muốn gặp cậu.”
Thành Nham sững sờ: “Cậu nói với bọn họ rồi?”
“Ừm, đến lúc gặp người lớn rồi.”
Thành Nham đi tới đi lui hai bước, trong nhịp độ thể hiện một chút sốt ruột: “Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.”
Thành Nham đóng cửa phòng làm việc, âm thanh huyên náo bị ngăn lại ngoài cửa, anh hỏi Giang Mộ Bình: “Bọn họ nói thế nào?”
“Bọn họ không ý kiến, nói muốn gặp cậu.”
Thành Nham hốt hoảng gật gật đầu, lại hỏi: “Ba mẹ cậu thích gì?”
“Không cần mua đồ, bọn họ không thiếu gì cả.”
“Đây là lễ tiết.”
Thành Nham nói có lý, Giang Mộ Bình cười: “Tôi cũng không biết bọn họ thích gì.”
“Cậu đứa con trai này…” Thành Nham không nhịn được cười, “Ba cậu ngày thường có thích uống rượu không?”
“Ba tôi không uống rượu, ông ấy là bác sĩ, vẫn luôn cấm uống rượu.
Mẹ tôi thì thích, thích uống một ít trước khi ngủ.”
Thành Nham gật đầu: “Vậy tôi mua một ít trà cho ba cậu ha? Ông ấy thích uống trà không?”
“Được đó.”
“Cậu dẫn theo Lâm Vi Kính đến chứ?” Giang Mộ Bình hỏi.
Thành Nham lắc đầu.
“Tại sao?”
Thành Nham dùng ngữ khí bình thản nói ra những lời trái với lòng: “Trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, nó không thể được xem như là người nhà của tôi.”
Giang Mộ Bình đại khái có thể đoán được tại sao Thành Nham luôn có thái độ thờ ơ với Lâm Vi Kính, Chu Vũ và Lâm Vi Kính hơi giống nhau, tính cách cũng rất giống, Thành Nham đối xử với cậu ta thân thiết hơn cả với Lâm Vi Kính.
Những thứ này bề ngoài đều có thể nhìn ra, còn Thành Nham rốt cuộc nghĩ như thế nào thì chỉ có mình anh biết.
“Ban đầu là tôi bỏ rơi nó, tôi không có tư cách để cò kè mặc cả với người nhà họ Lâm, cũng không muốn dính líu đến cuộc sống hiện tại của họ.”
Hai vợ chồng nhà họ Lâm đối với Lâm Vi Kính rất tốt, cũng rất khách sáo với Thành Nham, chính bởi như thế, Thành Nham mới càng không muốn đặt chân vào cuộc sống của Lâm Vi Kính.
Đối với vợ chồng họ Lâm, anh vẫn luôn là người ngoài, và sẽ không có ai mong muốn một người ngoài đến tranh đi tình yêu của con cái bọn họ.
“Cậu luôn như vậy là không công bằng với cậu ấy.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôi cảm thấy cậu ấy biết tất cả mọi chuyện, cậu ấy là đứa trẻ tốt.”
Thành Nham cúi đầu, khẽ nói: “Nhưng tôi không phải là một anh trai tốt.”
Giang Mộ Bình thật nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu anh: “Anh trai xấu sẽ không cấp dưỡng cậu ấy học đến đại học.”
Chỗ Giang Mộ Bình có tư liệu chi tiết về thông tin gia đình của sinh viên, hắn với Thành Nham đột xuất kết hôn, dù sao cũng không đến mức một lòng một dạ lao vào sự ràng buộc của hôn nhân mà cái gì cũng chẳng biết được.
Hắn hư nhỉ.
Theo Giang Mộ Bình tìm hiểu được, cha mẹ nuôi Lâm Vi Kính hoàn cảnh tài chính không tốt, cha là đầu bếp, còn mẹ là giáo viên tiểu học, hồi trước vì bệnh tật mà từ chức sớm, về sau cũng không đi làm nữa.
Từ cấp hai đến cấp ba Lâm Vi Kính đều theo học tại các trường tư thục nổi tiếng, với tiền lương mà cha Lâm kiếm được khi làm đầu bếp, còn phải trừ bỏ các chi phí để chữa bệnh mẹ Lâm, thì việc có thể chu cấp cho Lâm Vi Kính vào những trường học này gần như là không có khả năng.
Trong thời gian đó ai đã âm thầm liên tục cung cấp tài chính cho cậu, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Tóc Thành Nham rất mềm mại, ánh mắt ngước nhìn lên Giang Mộ Bình cũng rất mềm mại, tay Giang Mộ Bình hơi thả lỏng một chút, chầm chậm đi đến bên tai, rồi nhẹ nhàng sờ sờ lên tóc của anh.
Tai Thành Nham hình như rất nóng, hơi nóng cách vài sợi tóc xoăn truyền đến lòng bàn tay Giang Mộ Bình.
Vẻ mặt Thành Nham có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn thuận theo, không nhúc nhích.
Anh hỏi: “Gặp ba mẹ cậu, tôi có cần đổi kiểu tóc không? Như bây giờ cảm giác có hơi không đứng đắn.”
Thành Nham quả thực dễ gây cho người ta một loại ấn tượng không đứng đắn, chủ yếu vẫn là vì anh quá đẹp, cũng rất thích tút tát bản thân, trông giống như kiểu lãng tử có kinh nghiệm yêu đương phong phú, hay dụ dỗ người khác; nhưng Giang Mộ Bình biết thực ra anh nghiêm túc vô cùng—— ví dụ như hiện tại, cả người Thành Nham cứng đờ như xác ướp.
“Không sao.” Giang Mộ Bình buông tay, “Ba mẹ tôi không cứng nhắc như vậy.”
“Ừm.” Cuối cùng thì xác ướp cũng thả lỏng, như thể được đại xá..