Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 10
Sáng thứ bảy không có lớp, Giang Mộ Bình dậy trễ hơn bình thường, trợ giảng đúng giờ gọi điện cho hắn.
“Alo?” Giang Mộ Bình kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói mắt chiếu vào, làm hắn nheo mắt lại.
“Giáo sư, thầy dậy chưa?”
“Dậy rồi.” Giọng Giang Mộ Bình có chút khàn.
“Vâng ạ, thầy đừng quên cuộc thi tranh luận lúc 9 giờ sáng nha.” Trợ giảng nói trong điện thoại, “Lát nữa tôi đến đón thầy hay sao?”
Giang Mộ Bình đạp dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Cô đi trước đi, lát nữa tôi tự đi.”
“Được, lát nữa gặp ạ.”
Hôm nay trong thành phố có một cuộc thi tranh luận, Giang Mộ Bình, với tư cách là Giáo sư luật Hình sự của Pháp viện đại học Bắc Thành, được ban tổ chức mời làm khách mời.
Vì trong số các thí sinh có sinh viên của Đại học Bắc Thành cho nên Giang Mộ Bình không có khước từ.
Giang Mộ Bình vào phòng tắm, tắm gội và rửa mặt.
Dao cạo điện tử hình như hỏng rồi, sạc cả đêm mà vẫn không khởi động được, Giang Mộ Bình nghĩ lúc về phải mua cái mới thôi, rồi lấy máy cạo râu thủ công đã lâu không sử dụng trong tủ ra.
Giang Mộ Bình quá lâu không dùng đến, ngượng tay, vô tình làm xước một vết nhỏ trên cằm, máu nhiễm ra bọt cạo râu màu trắng.
Giang Mộ Bình chịu đựng sự ran rát, cạo sạch mấy sợi râu còn sót lại, sau đó rửa sạch bọt trên mặt.
Giang Mộ Bình nâng cằm lên soi gương, vết thương nằm ở hàm dưới không dễ thấy.
Bữa sáng vẫn là một ly nước ấm và vài lát bánh mì ngũ cốc, không ngon, mà Giang Mộ Bình cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn; hắn nấu ăn không ngon, cũng không thích đi siêu thị, yêu cầu đối với ba bữa mỗi ngày là “chín là được”.
Bánh mì có lẽ đã để được vài ngày rồi nên hơi khô cứng, Giang Mộ Bình uống hết mấy ngụm nước mới miễn cưỡng nuốt xuống được.
Trước khi đi, Giang Mộ Bình mở tủ quần áo, mất rất lâu mới chọn được một cái cà vạt ưng ý.
Lâm Vi Kính sẽ tham gia cuộc thi tranh luận của thành phố vào thứ bảy, cậu đã sớm thông báo cho Thành Nham và hi vọng Thành Nham có thể đến.
Thành Nham trước mặt thì từ chối, sau lưng lại lặng lẽ đến.
Thành Nham đến khá trễ, các thí sinh đã ổn định trên sân khấu, bao gồm cả Lâm Vi Kính, cậu mặc âu phục màu đen, khuôn mặt điển trai trông rất có tinh thần.
Thành Nham khom lưng tìm được chỗ ở hàng ghế phía sau.
MC bước lên sân khấu và bắt đầu phát biểu, Thành Nham lơ đãng nghe một lúc, bỗng nhiên bắt được một ít thông tin nhạy cảm từ trong lời của MC.
“…!Tiếp theo, tôi rất hân hạnh được giới thiệu với tất cả mọi người các vị khách mời tham gia cuộc thi tranh luận lần này: Giáo sư luật Hình sự của học viện Luật đại học Bắc Thành, Giang Mộ Bình…”
Theo lời giới thiệu của MC, người đàn ông ngồi ở hàng ghế khách mời đứng lên, bóng lưng rất cao lớn, Thành Nham thấy hắn xoay người lại, hơi nghiêng người về phía ghế khán giả.
Kính không gọng, sống mũi cao, đôi mỏng môi, góc mặt kia, đúng thực là Giang Mộ Bình rồi.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thợ chụp ảnh cầm máy chạy đến trước mặt Giang Mộ Bình tách tách chụp mấy tấm liền.
Giang Mộ Bình là khách mời không phải giám khảo, cho nên trong suốt quá trình không hề có cảm giác tồn tại, thế nhưng sự chú ý Thành Nham đều bị hắn thu hút; vốn là đến xem Lâm Vi Kính, nhưng ánh mắt lại hết lần này đến lần khác cứ liếc về chỗ ngồi của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt rất chuyên chú nhìn lên sân khấu, một tay cầm bút, tay kia thư thái mà đặt trên bàn, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó.
Phải đến lượt thi thứ hai, sự chú ý của Thành Nham mới quay lại trên người Lâm Vi Kính.
Đội tranh luận đại học Bắc Thành giành chiến thắng, Lâm Vi Kính còn vinh dự giành được danh hiệu người tranh luận xuất sắc.
Không biết có phải do ban tổ chức cố ý sắp xếp hay không, mà tuy rằng trong số khách mời có những tiền bối thâm niên cao hơn Giang Mộ Bình nhưng nhiệm vụ trao giải cho đội tranh luận đại học Bắc Thành vẫn rơi vào tay vị giáo sư trẻ Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình cảm thấy việc này không thoả đáng, lúc lên sân khấu cũng chẳng vui vẻ, mặt không biểu cảm, nhìn thấy học sinh của trường mình cũng chỉ hơi nhếch khóe miệng.
Lâm Vi Kính cười ha ha, nụ cười sáng lạn, lúc chụp ảnh còn cố ý đến gần Giang Mộ Bình, rồi toét miệng cười ngốc.
Chỉ vì Thành Nham ở lại hơi lâu nên lúc rời hội trường đã bị Lâm Vi Kính phát hiện.
Lúc đó Lâm Vi Kính đang trao đổi với Giang Mộ Bình về cuộc tranh luận vừa nãy, dư quang loáng một cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh mình —— Kiểu tóc của Thành Nham quá chói mắt, mà trông anh cũng chói mắt hệt minh tinh, nhìn thoáng qua thôi đã có thể thấy sự chênh lệch giữa anh và người khác.
Chờ đến khi Thành Nham muốn đi thì đã chậm mất rồi, Lâm Vi Kính vẫy tay gọi: “Anh!”
Giang Mộ Bình cầm giấy ghi chép quay đầu nhìn sang, trước tiên Thành Nham bị cà vạt của hắn thu hút, Thành Nham bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, mỗi lần gặp Giang Mộ Bình luôn không nhịn được mà nhìn cà vạt của hắn trước.
Giang Mộ Bình chưa từng đeo cà vạt giống nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cà vạt của hắn không có sự khác biệt rõ ràng về màu sắc, nhưng kiểu dáng và hoa văn sẽ có chút bất đồng, mỗi lần Thành Nham đều có thể phát hiện được.
Lâm Vi Kính cầm giấy chứng nhận chạy đến trước mặt Thành Nham: “Không phải nói có việc không đến được sao.”
“Anh rảnh đột xuất thôi.” Thành Nham mặt không đổi sắc nói, anh liếc nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình hình như muốn đi đến chào hỏi.
Thành Nham đứng cách Giang Mộ Bình hai mét, thấy được vết xước trên cằm hắn.
“Trên mặt bị sao vậy?” Thành Nham hỏi.
“Hả?” Giang Mộ Bình không phản ứng kịp.
Thành Nham chỉ vào cằm, hỏi: “Cạo râu bị xước sao?”
Giang Mộ Bình dùng ngón tay cái chạm vết xước nhỏ kia, gật đầu: “Ừm.”
Thành Nham chẳng khéo nói lắm, đành nói một câu vô nghĩa: “Điện tử tiện hơn.”
“Hỏng rồi, nên mới dùng tay.”
Trong hội trường ồn ào huyên náo, Thành Nham mờ hồ nghe thấy trong đám đông có người đang gọi Lâm Vi Kính.
“A Kính! A Kính!”
Vợ chồng Lâm Kiến Dân chen chúc giữa dòng người như thuỷ triều đi đến, Lâm Kiến Dân đang cầm một bó hoa, hai vợ chồng mặt mày đỏ bừng, nhưng lúc nhìn thấy Thành Nham nét mặt có hơi mất tự nhiên.
“Ba, mẹ, sao hai người lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến xem con thi rồi.” Lâm Kiến Dân vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái, dúi bó hoa được gói có chút thô ráp vào ngực cậu, “Mẹ con mua hoa cho con nè.”
Lâm Vi Kính có bệnh hen suyễn, không ngửi được mùi phấn hoa, mẹ Lâm mua cho cậu một bó cây bông(*), trắng trắng lông xù, rất đáng yêu.
(*)cây bông
Vẻ mặt Lâm Vi Kính vẫn còn hơi sững sờ, nhận hoa xong trên mặt mới dần nở nụ cười: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Lâm nhìn về phía Thành Nham: “Thành Nham.”
Thành Nham lễ phép nói: “Dì Lâm.”
Mẹ Lâm thoáng gật đầu: “Cháu cũng đến.”
Lâm Kiến Dân vội giới thiệu Giang Mộ Bình với mẹ Lâm: “Thục Thanh, đây là thầy của A Kính, giáo sư Giang.”
Mẹ Lâm đeo cặp kính mắt kiểu cũ, cử chỉ và lời nói cũng toát ra mấy phần văn nhã, rất có phong thái của người trí thức: “Giáo sư Giang, xin chào.”
“Chào dì.”
Giang Mộ Bình nhận ra mấy phần ghẻ lạnh từ nét mặt của bà khi nói chuyện cùng Thành Nham.
Thái độ của vợ chồng Lâm Kiến Dân đối với Thành Nham rất giống nhau, khách khí lễ độ, nhưng luôn có cảm giác xa cách.
Hơn nữa mẹ Lâm còn tệ hơn ba Lâm, dường như không muốn nói nhiều thêm mấy câu với Thành Nham.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng mẹ Lâm vốn là người ít nói.
“Con dùng tiền thưởng hôm nay mời mọi người ăn cơm!” Lâm Vi Kính giơ tiền lì xì trong tay lên tuyên bố, “Giáo sư, thầy đi cùng mọi người nha.”
Mẹ Lâm ngăn cản đầu tiên: “Có chút tiền mà con đã tiêu xài lung tung, để dành, làm phí sinh hoạt.”
“Một bữa cơm chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
“Mẹ mời.”
Giang Mộ Bình lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thành Nham nhận được rất nhiều tin nhắn, anh cúi đầu xem điện thoại thì nghe giọng nói ôn hòa của mẹ nuôi Lâm Vi Kính: “Thành Nham, cháu thì sao?”
Thành Nham ngẩng đầu lên, gần như là lắc đầu theo bản năng: “Cháu có việc, không đi được.”
Lâm Vi Kính không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Thành Nham, hơi cau mày.
Được một lúc lông mày của cậu đã giãn ra, giọng điệu oán trách nói: “Sao anh lại có việc chứ.”
“Em cho rằng anh là em à.” Thành Nham không khách khí trả lời.
“Lịch trình hàng ngày của em cũng chật kín đấy nhá!” Lâm Vi Kính như xù lông mà la lên.
“Được rồi, đi thôi.” Mẹ Lâm kéo tay Lâm Vi Kính, “Lát nữa muốn ăn gì?”
Bà kéo Lâm Vi Kính đi về phía trước, bỗng dừng lại, giống như chợt nhớ đến việc chào tạm biệt Thành Nham, quay đầu lại nói: “Thành Nham, chúng tôi đi trước.” Bà gật đầu về phía Giang Mộ Bình: “Giáo sư Giang, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lâm Kiến Dân vỗ vỗ vai Thành Nham, sau đó đi theo.
Bọn họ hoà vào dòng người, vừa cười vừa nói đi về phía cửa hội trường.
Giang Mộ Bình nhìn thấy mẹ nuôi Lâm Vi Kính luôn ôm chặt cánh tay con trai mình, nhìn thấy Lâm Kiến Dân dùng bàn tay thô dày kia xoa mạnh mấy cái lên đầu Lâm Vi Kính.
Giang Mộ Bình đã dạy qua rất nhiều học sinh, gặp qua rất nhiều người, hắn không thể không nhìn ra vợ chồng Lâm Kiến Dân đối với Thành Nham là bài xích trong tiềm thức.
Hơn nữa hắn rõ ràng sự bài xích này không phải từ một phía, bởi vì bản thân Thành Nham cũng sẽ không chủ động đến gần bọn họ.
Thành Nham nhìn chằm chằm dòng người vài giây, Giang Mộ Bình không biết anh đang nhìn cái gì, có lẽ là Lâm Vi Kính, có lẽ là chẳng nhìn gì cả.
Giang Mộ Bình không vì Thành Nham mà cảm thấy buồn khổ, hắn chỉ là đột nhiên cảm thấy vết thương trên cằm lại đau rồi.
Dao cạo thủ công thực sự khó dùng, bánh mì ngũ cốc để vài ngày cũng rất khó nuốt.
Hiện trạng không nhất thiết phải giữ nguyên cả đời, hắn có thể thử thay đổi một ít, Thành Nham cũng có thể.
“Thành Nham.”
“Hả?” Thành Nham nghiêng đầu sang.
“Cậu có muốn kết hôn với tôi không?”
Thành Nham ngẩn ra.
“Kết hôn với tôi, tạo thành một gia đình.”
“Giang Mộ Bình…” Thành Nham không tin nổi mà nhìn hắn.
Mái tóc xoăn lòa xoà trước trán Thành Nham che lên hàng mi nhỏ dài của anh, nhanh chóng rung rung theo khi anh chớp mắt, Giang Mộ Bình vén lọn tóc kia lên, nói: “Tôi không phải đang nói đùa cậu.”
“Tôi…!Tôi có thể suy nghĩ một chút không?” Thành Nham như bị giáng một gậy vào đầu, tư duy có chút hỗn loạn.
“Có thể.” Giang Mộ Bình đáp.
Thành Nham cúi đầu, giống như đang suy nghĩ.
Buồn cười chính là, anh cân nhắc chẳng bao lâu đã đưa ra câu trả lời.
Anh vẫn cứ cúi đầu: “…!Ừ…!Được.”
–
Lẩu:
Giáo sư Giang: Dao cạo hỏng rồi, rước mỹ nhân về nhà thôi.
Lý Tư Tri: Hoá ra một cái dao cạo còn giỏi mai mối hơn chị á.
Ông chủ Thành:….