Đọc truyện Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống – Chương 11: Gây Hấn
“Hạ Vũ, chiều nay cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì đến chỗ quán bar của tôi chơi đi, tôi lái xe đến đón cậu.”
“Được.”
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Hạ Vũ vẫn là gật đầu trả lời. Hắn cũng không có việc gì để làm nên đi chơi một chút thì vẫn không thành vấn đề, bởi vì tính cách của hắn vốn dĩ cũng không thuộc loại ông cụ non.
Vừa trả tiền xong vẫn chưa đi ra được đến cửa thì một linh cảm nhanh chóng ập đến khiến Hạ Vũ có phản xạ mà tránh sang một bên.
“Coong”. Ở chỗ sàn nhà mà Hạ Vũ sắp bước đến lúc này đã bị ướt một mảng lớn, phía trên vũng nước đọng vẫn còn có khói bốc ra nghi ngút. Cũng không khó để suy nghĩ rằng nhiệt độ của nước này cao đến thế nào, nếu như Hạ Vũ không kịp tránh thì chắc chắn không bỏng thì cũng sẽ mất một lớp da.
Một cái xoong lăn lóc trên mặt đất, những người xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng liền nhao nhao nhìn về phía bên này.
“Triệu Phi, mày đây là có ý gì?”
Người phản ứng đầu tiên là Dạ Ly Lạc, cậu rất tức giận mà chỉ vào tên đầu sỏ đang ngồi ở cái bàn bên cạnh này.
“Ồ, lỡ tay…”
Mặc dù nói rằng là lỡ tay nhưng chỉ cần là người không ngu đều có thể nhìn và nghe thấy sự tiếc nuối trên cả gương mặt và giọng nói của hắn ta. Đúng là đáng tiếc thật mà, cái tên tiểu bạch kiểm này cư nhiên lại có phản ứng nhanh chóng như vậy.
Mà Hạ Vũ lúc này cũng đang đánh giá Triệu Phi, chỉ thấy hắn có gương mặt rất phổ thông, là thuộc kiểu vứt vào giữa đám người liền sẽ không tìm thấy. Cả người hắn vô cùng gầy yếu xanh xao, vừa nhìn liền biết là loại người bị tửu sắc mòn rút.
– Thuộc tính nhân vật:
*Tên: Triệu Phi. ( Nam)
*Tuổi: 21.
*Ngoại hình: 48/100.
*Sức mạnh: 70/100
*Nhanh nhẹn: 72/100.
*Chỉ số thông minh: 68/100.
*Sở trường: Không có.
*Đánh giá: Trung cấp điểu ti.
*Hảo cảm hiện tại: -80/100. ( hận)
[ Đinh, Làm một người vô tình thì làm sao có thể buông tha cho kẻ thù của bản thân được kia chứ? ]
[ Mở ra nhiệm vụ phụ tuyến: Ngược đãi tất cả những kẻ có hảo cảm dưới 0 đối với ký chủ, khiến bọn họ phải trả giá đắt vì việc dám đối đầu với cậu.]
[ Nhiệm vụ phụ tuyến 1: Khiến Triệu Phi trả giá. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ được chia từ 1-5*, mỗi lần thành công ngược đãi mục tiêu đều sẽ nhận được thưởng tùy theo mức độ hoàn thành.]
“Lỡ tay? Mày nghĩ người ở đây đều là kẻ ngốc hết hay sao? Mày rõ ràng là cố ý…”
“Xùy, tao cố ý thì đã thế nào? Mày có ngon thì kêu thằng tiểu bạch kiểm đó trả thù lại…”
Nghe thấy lời của Dạ Ly Lạc, Triệu Phi liền khinh thường mà xùy một tiếng. Trong mắt Triệu Phi, cái tên tiểu bạch kiểm đó ngoại trừ có cái túi da đẹp ra thì còn có cái gì. Nhưng là, một mùi hôi thối cùng thứ chất lỏng sền sệt nhanh chóng từ trên đỉnh đầu hắn ta chảy xuống khiến hắn ta không khỏi trừng lớn mắt.
Chiều cao của Hạ Vũ là 1m8 trong khi Triệu Phi thì chỉ có 1m7, mà lúc này đây, trên tay Hạ Vũ là một chén nước chấm lẩu, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Phi, nhấc tay liền đổ xuống.
“Thằng chó, mày có biết mày là đang làm cái gì không hả? Tao…”
Chưa đợi Triệu Phi buông ra lời hâm dọa thì Hạ Vũ lại chụp lấy một tô súp cua từ bàn bên cạnh toàn bộ đều đổ xuống đầu hắn ta.
“Là do mày bảo tao trả thù.”
Hạ Vũ nhàn nhạt nói, một bộ dáng là mày sai, tất cả đều do mày, tao không làm gì cả, lãnh đạm giống như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn khiến cho những người xung quanh đều có chút nghi ngờ trí thông minh của mình.
Mà Triệu Phi cũng bị bộ dạng nghiêm túc nói hươu nói vượn này của Hạ Vũ làm cho tức muốn nổ phổi. Nhưng là ngay khi hắn sắp nổi đóa thì âm thanh nôn khan từ bên cạnh vang lên khiến hắn lập tức cứng đờ
“Di Di…”
Chỉ thấy Hạ Di Di vô cùng chán ghét mà che miệng lại, nhanh chóng lùi lại mà cùng hắn ta kéo dài khoảng cách.
Lúc này bộ dạng của Triệu Phi đã vô cùng thê thảm. Trên tóc, trên mặt đều là súp cua sền sệt cùng mùi nước chấm gay mũi khiến người ta nhịn không được mà ghê tởm.
Dường như nghĩ đến tạo hình hiện tại của mình không được tốt cho lắm, Triệu Phi cũng chỉ có thể cắn răng rời đi, nhưng là trước khi đi hắn ta cũng không quên để lại một câu nói kinh điển của vai ác.
“Mày chờ đó cho tao, sau này tao sẽ làm cho mày đẹp mặt…”
Nhưng là, Hạ Vũ cũng không sợ hãi mà chỉ nhàn nhạt trần thuật sự thật.
“Nhớ trả tiền bồi thường. Còn có, mặt tao vốn dĩ liền đã đẹp…”
[ Đinh, Nhiệm vụ phụ tuyến 1: Đánh giá độ hoàn thành là 1,5*. Khen thưởng: 200.000 Điểm cảm xúc. ]
– —————————-
“Hạ Vũ a, tôi để quên điện thoại ở chỗ phòng chờ rồi…”
Vừa nói, Dạ Ly Lạc vừa đặt Phong Nhạc đang say đến mơ hồ vào ghế sau, nhưng ngay khi cậu ta sắp rời đi thì lại bị Phong Nhạc níu lại.
“Nè, mỹ nữ… nấc…uống…nấc…uống thêm…”
Thấy tình cảnh này, Hạ Vũ đưa tay xoa xoa mi tâm. Sau đó liền hướng Dạ Ly Lạc nói.
“Nếu cậu không gấp thì để tôi đi lấy, sáng mai sẽ trả, cậu đưa cậu ta về trước đi…”
“Vậy cũng được, nhưng là cậu làm sao mà về nhà được?”
“Tôi gọi tài xế đến đón.”
Nghe vậy, Dạ Ly Lạc cũng không lại tiếp tục xoắn xuýt. Cậu biết rõ để Phong Nhạc đang uống say này ở chung chỗ với Hạ Vũ là không có khả năng, cái tên này chắc chắn sẽ bị Hạ Vũ tức giận mà đạp bay.
Bước vào cánh cửa của Dạ Sắc, Hạ Vũ theo trong trí nhớ mà tìm đường đến phòng nghỉ của Dạ Ly Lạc. Bởi vì ban nãy đã uống một vài ly rượu nên đầu óc của hắn cũng có chút choáng.
Buổi chiều sau khi học xong, hắn liền cùng Hạ Di Di về tới Hạ gia. Đến khoảng 7 giờ lại cùng Dạ Ly Lạc và Phong Nhạc đi đến Dạ Sắc.
Dạ Sắc là một hộp đêm với quy mô to lớn nằm ở gần trung tâm thành phố, nghe Phong Nhạc nói rằng đây là tài sản riêng do Dạ Ly Lạc làm chủ. Mà công việc làm ăn ở đây cũng vô cùng tốt, người đến chơi cũng đều là con em thế gia.
Vừa bước vào Dạ Sắc, Dạ Ly Lạc liền bị một đám hồ bằng cẩu hữu cho tha đi. Sau khi sắp xếp cho hắn thì Phong Nhạc cũng lấy lý do vô cùng chính đáng đó là “tìm mỹ nữ tâm sự nhân sinh” mà rời đi. Rốt cục đến cuối cùng thì cũng chỉ còn có hắn ngồi uống rượu một mình.
Cho đến lúc ra về thì Phong Nhạc đã say đến quên trời quên đất, cũng không biết là bị vị mỹ nữ nào cho chuốt say như vậy.
“Cạch.” Mở ra cửa phòng, bên trong là một mảnh tối om giơ tay không thấy năm ngón. Theo trong trí nhớ mà sờ soạng tìm đến chỗ công tắc, Hạ Vũ liền bất cẩn va vào một cái bàn nằm cạnh cửa sổ, chiếc bình hoa phía trên liền “bốp” một tiếng rơi xuống đất vỡ toan.
Dưới ánh trăng mờ ảo ( Ánh trăng huyền thoại trong truyện v_v), hắn nhìn thấy điện thoại của Dạ Ly Lạc đang nằm trên cái bàn hắn vừa va phải. Cầm lấy điện thoại, nhưng vừa mới quay đầu, đối diện với hắn lại là một họng súng lạnh băng.
Bởi vì người đến đứng ngược ánh sáng nên Hạ Vũ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đó là hình dáng của một cô gái. Một giọng nói lạnh lùng liền vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
“Cởi quần áo ra, nằm xuống giường.” ( ⊙_⊙)
**Dưới sự chờ mong suốt 10 chương của mọi người thì chương sau main sẽ được ăn Thịt. Nói đúng hơn là bị ăn.
Đây là một trong 2 chị nữ chính mà mình thích nhất truyện này. Bá vl ra. Là lạnh lùng hàng thật giá thật chứ không phải là trang giống như main:v.