Đọc truyện Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống – Chương 107: Liếm Thực Giả
Bên trong khe nứt thâm uyên lúc này đang tỏa ra từng hạt ánh sáng vàng nhạt như mưa bụi. Mà hiện tại, ở phía trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng đang dần dần hình thành nên một vật thể to lớn giống như quái vật. Đặc biệt là tạo hình của nó, căn bản chính là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấy nó có một gương mặt giống như con người, nói đúng hơn là một người đàn ông. Thân thể giống như động vật bò sát có 4 chân, bên ngoài da phủ lấy một tầng gai nhọn rắn chắc như da cá sấu. Lúc này, nó là đang nghiêng đầu, thè ra chiếc lưỡi dài dính nhớp như lưỡi tắc kè của mình.
“Rống”
Giống như là cảm giác đến điều gì, nó bỗng dưng lại rống lên một tiếng. Sau đó liền bò từ trên sân thượng xuống giống như thằn lằn. Mỗi một bàn chân của nó đều bám chắc vào trên mặt kính dựng đứng giống như đang đi trên đất bằng. Đôi khi lại nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Hướng về phía quý tộc học viện bò tới.
– —————————-
Mà lúc này, Hạ Vũ cũng đã gom xong đống mũi tên của mình cất vào trong không gian. Sau đó mới trở về trong phòng mà từ ban công nhìn xuống, quan sát tình hình dưới sân bây giờ.
Chỉ thấy Giang Ánh vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định mà điên cuồng giãy giụa. Làm cho ba cái thi thể bị buộc chung với cô cũng đều bị kéo lê theo, máu tươi dính đầy nền đất vô cùng ghê người.
“Rống”
Ngay khi Giang Ánh vẫn còn cúi đầu suy nghĩ kế sách thì một đạo tiếng rống này cùng với mặt đất đang ùn ùn chuyển động kia liền làm cho gương mặt của cô trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng. Vô cùng kinh hoảng mà đưa mắt nhìn chằm chằm vách hàng rào.
Khác với Giang Ánh tầm mắt có hạn, bởi vì đứng ở trên cao nên Hạ Vũ rất dễ dàng liền nhìn đến “sinh vật đáng yêu” mà bản thân chờ đợi nãy giờ. Nói thật, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi hắn tận mắt nhìn đến con quái vật này. Hắn cũng thật sự là không muốn nhìn nhiều lần hai.
Đậu móa, hắn xin quỳ với Tần Tranh thật a. Thứ quái quỷ như vậy cũng nghĩ ra được. Cũng không sợ bị làm ghê tởm chết à…
– Thuộc tính của sinh vật:
*Tên sinh vật: Liếm Thực Giả.
*Giới tính: nam. ( cố định.)
*Mức độ tiến hóa tế bào: cấp 30. ( Người trưởng thành là cấp 1.)
*Đánh giá sinh vật: Level 3.
*Sức mạnh: 3921. ( Người trưởng thành là 100.)
*Nhanh nhẹn: 2808. ( Người trưởng thành là 100.)
*Tinh thần lực: 20.
*Kỹ năng: Phân hủy ( máu của Liếm Thực Giả có thuộc tính ăn mòn như axit sunfuric. Sau khi chết, nó sẽ hóa thành một vũng máu.)
Liếm Thực Giả – bá chủ bóng tối ở thời kỳ đầu tận thế. Mắt mù, không có lỗ tai, làn da cứng, phòng ngự vô cùng kinh khủng, ngay cả đạn đều sẽ bắn không lọt. Vũ khí công kích của nó là đuôi cùng đầu lưỡi. Chúng không ăn thịt người nhưng lại điên cuồng săn giết con người.
Liếm Thực Giả định vị con người thông qua sóng âm cùng với khướu giác nhanh nhạy của mình. Nhưng cũng may rằng, bởi vì Liếm Thực Giả quá mức cường đại, xa xa không phải thực lực hiện tại của nhân loại có thể đối phó được. Cho nên, số lượng của chúng vô cùng ít, có khi cả một tòa thành thị cũng sẽ chỉ có một con duy nhất.
“Đại gia hỏa, mày tuyệt đối đừng làm tao thất vọng…”
Nhìn đến Liếm Thực Giả đang nhanh chóng bò về phía Giang Ánh. Đôi mắt của Hạ Vũ liền lóe sáng mà lẩm bẩm một tiếng. Đến chính hắn cũng không có phát hiện ra được, dạo gần đây, bản thân hắn cũng đang dần thoái biến.
“Aaaaaaaa…Cứu mạng!!!!!!!!!!”
Lúc này, chỉ thấy Liếm Thực Giả đã nhanh chóng bò qua bức tường rào cao hơn 4m kia. Mà nhìn thấy bộ dạng gớm riết này của Liếm Thực Giả, Giang Ánh liền không thể giữ được bình tĩnh nữa mà trực tiếp hét toáng lên. Thân hình cũng bắt đầu xê dịch về sau, giống như muốn tránh né đi con quái vật này.
“Rống”
Thế nhưng, trái ngược với sự sợ hãi của Giang Ánh, khi ngửi đến mùi máu tươi nồng nặc trong không khí cùng với sóng âm ngày càng mãnh liệt. Liếm Thực Giả liền càng thêm thích thú mà rống lên. Hình thể to lớn cũng bắt đầu giống như xe tải lao về trước, chẳng mấy chốc liền đã đến gần trước mặt của Giang Ánh.
“Cút đi a!! Quái vật!!!!”
Nhìn thấy quái vật đã đến trước mặt mình, Giang Ánh liền giống như kẻ điên mà liên tục gào lên. Cuối cùng, chỉ thấy Liếm Thực Giả bỗng dưng lại nhấc đuôi lên. Sau đó liền giống như chày giã gạo liên tục đập về phía Giang Ánh. Đem tiếng thét chói tai của cô vĩnh viễn tan biến đi, hóa thành vô số hoa máu văng tán loạn khắp nơi.
“Chết đi…”
Kế hoạch đã thực hiện trót lọt, Hạ Vũ liền không chút do dự bấm vào cái nút đỏ đang được giữ trong lòng bàn tay của mình. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, một mảnh trời đất giống như đều bị người nhấn nút tạm dừng mà lóe ra ánh sáng chói mắt.
Khói bụi bay tung tóe, mặt đất ầm ầm đổ vỡ. Những bức tường trên chung cư đều hiện ra vết rạn nứt, từng tảng, từng tảng si măng cũng đi theo rơi rớt khắp nơi.
“Khụ khụ…”
Ho khan một tiếng, Hạ Vũ liền phất phất tay đem khói bụi xua đi. Sau đó mới nhíu mày nhìn về cửa phòng đã bị bê tông chặn lại kia. Hắn liền thở dài một hơi rồi từ trong không gian lấy ra một sợi dây thừng cột vào trên lan can. Sau đó mới thả người đu theo sợi dây rơi xuống đất, bình an vô sự.
Lúc này, chu vi vài mét trên sân đều đã bị nổ đến không rõ hình dạng, màu khói đen cùng máu tươi và thịt nát cũng đi theo văng đầy đất. Không còn phân rõ ai là ai nữa.
Mà bây giờ đây, Liếm Thực Giả là đang nằm bất động trên nền đất. Thế nhưng, Hạ Vũ cũng không dám có một chút bất cẩn nào mà cầm lấy một khối đá từ bên cạnh ném vào trên người của Liếm Thực Giả. Sau khi thấy nó không có phản ứng gì, hắn mới chậm rãi mon men đi tới.
Cơ thể của nó lúc này đã bị đốt đến cháy đen, tỏa ra mùi thịt nướng gay mũi. Không chút do dự, Hạ Vũ liền lấy ra Trảm yêu kiếm tìm kiếm ở sau gáy của Liếm Thực Giả. Cuối cùng liền tìm đến một khối tinh thể khiến cho Hạ Vũ không thể không cúi đầu. Bả vai run run mà phát ra tiếng cười vui sướng mang theo sự điên cuồng.
“Ha ha…tốt lắm…rốt cuộc ta cũng không còn là một tên yếu đuối với chỉ số sức mạnh là 37 nữa…Ha ha…”
**CHUYÊN MỤC KỂ CHUYỆN CƯỜI:
Hôm nay đang đi học thì bị sư phụ chọc quê. Nói rằng truyện của Nhóc bị phốt, bảo Nhóc lên trang truyen full xem thử xem. Sau đó, Nhóc liền lập tức phản dame lại bạn Quang Nguyễn “đọc truyện không có ý thức” cùng với “đọc không kỹ mà còn tài lanh” kia. Ai rảnh thì cũng có thể phốt tiếp ta.
– -Chuyện là bạn ấy nói chỉ số thông minh của Hạ Vũ cùng Tiểu Mễ là không hợp lý. ( còn rất nhiều chuyện khác) Không những vậy còn đem Einstein ra so sánh. Đm, não có bệnh à.Sẵn đây nhắc lại lần thứ n, truyện này là truyện vô căn cứ, huyền ảo, ta có ghi chà bá mà a! Đòi tính xác thực cái mịa gì ở đây.
– -Nếu vậy sau này chắc ta không dám viết truyện tu tiên đâu, kẻo “Anh hùng bàn phím” này lại gọi bệnh viện tâm thần tới bắt ta nữa.
– -Còn có, ở truyện này, ta chính là trời, ta thích viết gì liền viết đó. Cho dù ta có viết con người tiến hóa thành 3 đầu 6 tay thì cũng không ai có quyền lên tiếng gì cả! Chỉ cần ta không viết liên quan tới quốc gia, bôi nhọ VN là được.
– -Bị sư phụ chọc quê là ta ức dữ lắm rồi, không muốn viết tiếp nữa luôn á. Bây giờ ai chọc ta, ta liền sẽ học theo trong anime Ông bác siêu nhân “pằng pằng pằng” bắn chết liền tại chỗ. Tức quá mà. Kẻ bị ngu lại muốn làm ngu người khác là có thật.