Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 92: Nhận xét


Đọc truyện Đỉnh Cấp Thiếu Niên – Chương 92: Nhận xét

Mọi thứ vẫn diễn ta bình cmn thường, người làm vẫn làm, người nện vẫn nện, việc ai nấy làm. Đúng như nhữ gì mà tương lai dự đoán trước đó.

Đêm qua Tuấn Hào danh trấn hùng phong chinh phục ải mỹ nhân đai chiến gần nghìn hiệp, sáng dậy thắt lưng vẫn còn đau buốt. Tuấn Hào âm thầm lắc đầu, Mỹ Na bị tưới bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh như vậy mà cái bụng cũng không có đôpng tĩnh gì, quá buồn chán.

Và cũng dạo gần đây, Tuấn Hào và rất nhiều học sinh lập kỉ lục bỏ học. Nghỉ làm gì không cần biết, chỉ biết cần đóng đủ tiền học là ok rồi, còn việc của các anh, bọn tôi không quan tâm, kiểu thể.

Tuấn Hào muốn nhanh chóng giải quyết công việc ở đây rồi đi tìm mẹ, mặt mẹ chính mình cũng chưa gặp bao giờ, chỉ biết mặt qua một tấm ảnh chụp vội vàng, nhàu nát cách đây 15 năm. Đó là thứ duy nhất mà Tuấn Hào có về họ, TuấN Hào cần biết vì sao bà ta lại bỏ rơi mình trong 15 năm nay, còn hai người nữa trong bức ảnh, họ là ai, còn người đàn ông này, khá giống mình, chắc ông ta là bố mình.

Tạm thời quên đi việc này. Vào việc chĩnh đây.


Tuấn Hào âm thầm liên hệ với người của Hắc Bang, mua đồ với số lượng lớn, toàn vũ khí cận chiến. Trong đó Tuấn Hào tự chon cho mình một thanh katana khá tốt. Bọn đàn em lần đầu nhìn thấy còn có chút lo sợ rồi sau đó là hơng phấn, việc luyện tập Tuấn Hào đề thêm được phát huy đến cực hạn, Tuấn Hào chỉ cần đầu tư vào kinh tế còn đâu mọi việc Đầu Gấu đều tự xử lí.

Nếu bọn Hắc Bang mà biết vũ khí bọn chúng bán đc để chuẩn bị đem giết ngược bọn chúng thì có nện hộc máu mà chết không.

Tuấn Hào từ khi xuống núi, việc đánh giết là không thích, nhưng cái cảm giác giết người này, cũng thật là mát lạnh, hai thằng sinh đôi bữa nọ không biết đã chết cụ nó chưa, nhưng Tuấn Hào biết nếu bọn chúng vẫn sống , nằm giừơng quay tay có khả năng là rất cao.

Hà Huy không biết được thằng cha nó mua cho ăn gan hùm, tim beo ở đâu mà dạo này khá là hổ báo, tuy động cham toàn bị Tuấn Hào đánh cho sấp mặt nhưng vẫn không chừa.


Tuấn Hào khi đối mặt với Hà Huy thường cảm giác được ánh mắt, hơi thở cực kì âm trầm, nguy hiểm đang quan sát mình, tuy vậy vẫn không mãnh liệt tới mức rắn, muỗi, rết ở trên núi cũng phải sợ như của lão già kia. Lúc ngủ lão ngáy như tiếng sấm mini, Tuấn Hào cảm nhận được sự nguy hiểm này cũng từ tiếng ngáy ngủ mà ra. Đủ biết lợi hại.
……………..

– Cảm thấy thế nào?

Một người đàn ông lưng dưa ghế, quay mặt vào trong tường, tay cầm lọ Vape hút, nhả khói đầy căn phòng.

– Khá tốt, tuy không nguy hiểm quá nhưng giữ lâu, tất thành hại, cần chú ý để mắt, những việc cỏn con như thế này, lần sau đừng bao giờ nhờ vả tôi. Nhớ kĩ, tôi chỉ làm lợi ích của chị gái.

Người đàn ông kia thở dài, quay mặt lại không nói gì chỉ nghe vút một cái, bóng dáng người nọ đã không thấy đâu, đã sớm lẩn vào trong màn đêm u ám. Đứng dậy ra khỏi căn phòng đi về một hướng khác, lọ Vape ở trong tay đã sớm vứt dưới đất


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.