Đọc truyện Đỉnh Cấp Thiếu Niên – Chương 88: Khiêu khích
Tuấn Hào áp chế sắc tâm đang bùng lên trong cơ thể, ngoi đầu lên rồi lại lặn xuống, cơ bản dưới nước kia giữa hai cái chân có một vùng màu trái ngược với màu của nước.
Thật đẹp!
Thật huyền bí a!
Con mụ nó…. Đây thật sự là khiêu khích a!
Những sợi lông tư lún phún thả lỏng theo sự dao động của nước.
Ôi chao! Ta thật thuần khiết mà.
Mười lăm năm mặc quần đến đây coi như hết.
Tạm biệt a!
Tuấn Hào tiến đến ôm sát người Mỹ Na, thật đầy đặn và diễm phúc, đây chính là ý nghĩ trong đầu lúc này của Tuấn Hào, không tự chủ được sờ loạn lên.
Vòng eo thật thon.
Ngực thật tròn.
Mông thật tốt cái tiếp xúc.
Và chỗ kia……nơi cấm địa……sờ cứ như râu ý…..xoăn xoăn cưng cứng a.
Toàn bộ tốt cái cảm xúc.
Mẹ nó! Em đã không còn trong trắng. Tóm lại dòng nước này, chính nó, thủ phạm đã chiêm ngưỡng hết toàn bộ cơ thể của vợ ta.
Thật không thể tha thứ.
Tuấn Hào mở lỗ thoát nước. Nhìn Mỹ Na ú ớ hỏi.
– Có bị ốm……sao đỏ thể kia……ây……trán vẫn bình thường………hơi nóng…….cả người cũng thế…….ủa…..sao mem cứng thế này……..quái nước gì đây………sao ướt át thế này…….rút hết rồi cơ mà…..
Tuấn Hào đưa ra hàng loạt câu hỏi mẫn cảm khiến Mỹ Na cứng họng, mặt đỏ lên từ trước tới nay chưa từng có. Hai mắt lim dim, môi khẽ nhếch, nước xuân lai láng cả một vùng đùi.
Ừm! Phản ứng không bình thường……..bệnh rồi…..
Vớ cái khăn lau người, ôm Mỹ Na từ trong nhà tắm đi ra, đặt ở trên giừơng, quay lại thay quần tam giác.
Mỹ Na mất hứng, trở về bình thường, nhìn Tuấn Hào đi ra, lạnh giọng hỏi trống.
– Đi đâu giờ này mới về? Sao không đi luôn đi.
Tuấn Hào đờ người, ái dà, giám tra hỏi cơ à? Anh vừa đi mò rừng đen về, còn cầm trừng phạt đây.
Hây!
– Tránh ra……..không trả lời……không cho động vào người……….nói mau……..đi đâu.
Tuấn Hào làm bộ ủy khuất đứng cạnh đầu giừơng ủ rủ nói.
– Chơi một xíu thôi mà….xíu…..tầm này thôi….hôm nay không vui lắm………mai tính đi tiếp……đỡ nhàm chán.
Mỹ Na trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng.
– Còn đi……..vết thương còn chưa khỏi……suốt ngày chơi…….sao không đi tiếp đi…..về làm gì……..hại người ta……lo lắng……ô….ô….
Nói xong nằm xấp xuống che mặt vào gối khóc lớn, hở ra cái mông trắng như mây, Tuấn Hào khó hiểu vừa lúc trước xuân tình lai láng bây giờ lại nước mắt lai láng.
Nói đàn bà là động vật phức tạp chớ có sai các bác ạ.
– Lo…….lo gì……khỏi hết rồi mà…..em xem……vẫn đẹp trai……..vẫn đi tán gái bình thường được…….có gì phải lo cơ chứ……..
– Anh dám…..
Mỹ Na nín khóc, hung hăng trợn mắt Tuấn Hào. Tuấn Hào mặt dày hỏi.
– Lên giừơng được chưa?
– Chưa……đi tiếp đi……
Tuy nói một đằng nhưng suy nghĩ một nẻo, thấy Tuấn Hào chuẩn bị đi thật thì giận dữ ném bay cáo gối, khóc lớn. Lại khó hiểu, cho người ta đi, đi thì ném xong còn khóc, thể loại gì đây?
– Cái gì……cũng đã cho anh rồi….xem cũng đã xem……sờ cũng đã sờ…..anh……..chỉ giỏi bắt nạt người ta……ô……ô….
Cho? Cho đi cơ mà…….có nói cho sờ lúc nào. Tuấn Hào thấy vậy cũng chán, nảy thẳng lên giừơng, ôm Mỹ Na vào lòng, năn nỉ khô đắng cả miệng chỉ nhận được toàn câu trách mắng.
– Đáng ghét……đồ xấu xa….lưu manh……..sắc lang…….bỉ ổi………hạ lưu………chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ….ưm….a….
Ú ú…..ớ ớ….