Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 86: Nữ cảnh sát thiếu tiền


Đọc truyện Đỉnh Cấp Thiếu Niên – Chương 86: Nữ cảnh sát thiếu tiền

Tuấn Hào trên đường đi về, trong đầu muôn vàn nghĩ cách trốn tránh gã bảo vệ da đen chết tiệt này. Nên đánh hay tránh? Khó chọn a!

WoW! Mỹ nhân…………..Hình như có gì đó sai sai thì phải….?

Tuấn Hào rất nhạy cảm với con gái, nhất là những người con gái xinh đẹp. Nhìn thêm một lát, hình như hơi quen………À…….nữ cảnh sát chân dài xinh đẹp………em đến ngay đây. Hắc hắc.

Tuấn Hào cười dâm đãng, chạy gần đến, nhìn từ xa thì đẹp càng gần lại càng đẹp. Mẹ nó đẹp quá. Đẹp vãi cả lờ luôn. Tuấn Hào say mê nhìn, không biết từ lúc nào khóe miệng bóng loáng nước nhỏ dãi.

Mỹ nữ là mầm mống của tai họa mà.

Chậc! Ở cái tỉnh khỉ ho cò gáy này sao lại lồi ra hai cái nữ nhân xinh đẹp vậy a!

Không đúng, có clgđ sai sai!


Tuấn Hào dỏng tai lên nghe, căng mắt lên nhìn, hóa ra vị mỹ nữ cảnh sát này đi mua quần áo và một chút phụ kiện vệ sinh, cầm thẻ đi thanh toán ai ngờ chưa có lương…..tháng trước không biết tiêu dùng gì nên giờ có thể nói là cạn túi, đang muốn giải thích với thằng bán hàng ml kia nhưng không được, còn bị nó gán cho tội danh quyệt tiền nhà hàng nghèo túng.

Xì!

Thật không biết thương hoa tiếc ngọc!

Xịt…..xịt……

Cút ra để anh.

Tuấn Hào sửa sang lại quần áo, đầu tóc, lắc lắc cái đầu để tóc nghiêng sang một phía tẹo nữa thì xái khớp cổ.

– Chào chị Tố xinh đẹp……có cần……em giúp…….

Tố Tố đang định giải thích với người bán hàng, định viết giấy nợ, lần sau sẽ trả đầy đủ. Thấy có người gọi, quay lại thấy gương mặt thân quen của đồn cảnh sát, lòng vui như mở hội, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, toàn những vấn đề nhạy cảm của phụ nữ, không phải chồng mình, không thể nói. Mặt đỏ như đánh phấn.

Tuấn Hào đánh cái ực, cảnh mập mờ mà không thể làm gì được. Ức chế a.

Thanh niên cứng bán hàng thấy có ngươi đi tới, nói chuyện với vị nữ cảnh sát sinh đẹp này thì cho rằng đây l một đôi tình nhân, quần áo cũng khá sang trọng và nổi bật , một màu đen sì từ đầu tới chân như màu phân con tru. Biết rằng cơ hội kiếm chác đã đến, mặt cố rặn ra môtđiêụ smile.

– Thưa bạn, đây là bạn gái của bạn.

Tên bán hàng đổi cách xưng hô thành bạn bè, thập phần thân thiết dĩ nhiên đặt ngang hàng với mình. Tố Tố như muốn nói điều gì đó nhưng bị Tuấn Hào cướp lời.


– Ngu ngốc………không thấy tao cao hơn sao…………cao hơn dĩ nhiên là bạn gái rồi…..lời thừa.

Tố Tố giật bắn mình, đây là trắng trợn phủ nhận a! Chẳng lẽ cứ cao hơn người ta thì là bạn gái. Tố Tố dưới chân còn đeo thêm một đôi bot cao nữa mới cao được như vậy, chẳng qua chân con gái nhỏ nhắn , thon đẹp nên mới cho người nhìn có cảm giác dài. Như muốn nói gì đó, nhưng không thể nói nổi, nuốt xuống cổ họng.

Chuyện là thế này, gã bán hàng khua môi múa mép kể, Tuấn Hào nghe ra cũng hiểu được chút nào, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

– Bao nhiêu?

– Thưa bạn, cửa hàng chúng tôi quả thực từ trước tới nay……………luôn bán rẻ………..ở đâu bán rẻ……….chúng tôi bán rẻ nhiều hơn………..ở đâu khuyến mại,……….chúng tôi khuyến mại nhiều hơn……

– Tao hỏi lần cuối bao nhiêu.

Tuấn Hào hết kiên nhẫn trợn mắt.

– Da……….dạ……hết rồi………à…..không…….tổng cộng 100 lẻ 899 đồng.


– Tao không có xài tiền đồng,cầm lấy, tao phải đi hẹn hò với bạn gái.

Nói xong kéo tay Tố Tố rời đi, để lại 200k trên mặt bàn làm cho tên bán hàng mừng phát khóc, đã tăng thêm vài nghìn để kiếm chút lời bỏ túi…….. Nào ngờ đây chắc chắn là một tên phá cửa nên như vậy. Thừa trăm ngàn sao không đút túi, chê mình nhiều tiền à?

Hắc hắc.

Tên bán hàng cười ngu xuẩn, không biết từ trong camera đã thu được mọi hành động của hắn.

P/s: Ta rất lười viết lời đối thoại. Các ngươi hãy tự tưởng tượng a.

3,675 chữ cái. Ch này coi như dài nhất viết từ trc tới nay. Mỏi tay vl. Làm ơn bấm hình ❤❤❤❤❤❤❤ bên dưới nhé. Nó là động lực rất lớn của Writer.

Thank.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.