Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 8: Chết Tiệt! Chết Tiệt!
Mặc dù hôm qua ông ngoại đã nói, Lâm Vân chỉ cần là vẫy tay là được.
Nhưng nếu Lâm Vân đã trở thành chủ tịch công ty, anh nhất định muốn đưa công ty phát triển tốt hơn, có thể coi đây là bằng chứng cho công chúng thấy anh không phải thế hệ thứ ba nhà giàu có vô dụng!
Thư ký Trương, người đứng bên cạnh, đã thu hết những cảnh tượng này vào mắt ông ta.
Thư ký Trương không khỏi thầm nói trong lòng: “Không ngờ thiếu
gia lại lợi hại như vậy, không chỉ khiến tổng giám đốc trung thành hết lòng mà còn dễ dàng chiếm được cảm tình của nhân viên công ty.
Đúng là có mấy phần phong thái của lão gia.”
Màn trình diễn của Lâm Vân hôm nay vượt quá mong đợi của thư ký Trương.
Thư ký thư ký Trương quyết định báo cáo tất cả những gì vừa thấy cho Lưu Chí Trung.
Công ty sớm đã đi vào quỹ đạo,
mọi mặt đều tương đối chuyên nghiệp, Lâm Vân không có gì phải lo lắng, mọi việc đều do Lưu Ba và giám đốc xử lý, sau khi ở lại công ty cả buổi sáng thì Lâm Vân đi về.
Ngoài ra, Lâm Vân cũng thúc giục Lưu Ba loại bỏ tất cả những người có liên quan đến cha con nhà họ Ngô khỏi công ty.
Theo tin tức mà Lâm Vân truy hỏi ngày hôm qua, cha con nhà họ Ngô đã nhét rất nhiều người có quan hệ với họ vào công ty, bọn họ chỉ lấy tiền mà không làm việc, đám người này cần phải bị loại
bỏ!
Bên kia, nhà họ Ngô.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Ngô thiếu giận dữ đập chiếc cốc trên bàn xuống đất.
“Ba, chẳng lẽ… mình cứ bỏ qua như vậy hả?” Ngô thiếu tỏ ra rất không cam lòng.
“Đương nhiên không phải! Hôm nay không xả cơn tức này, Ngô Đại Dũng thề không phải là người!” Ngô Đại Dũng nghiến
rang.
“Nhưng mà, nó là cháu trai của chủ tịch Lưu.
Chỉ dựa vào điều này, chúng ta đấu không lại nó đâu.” Ngô thiếu vẻ mặt bất lực.
“Ngoài sáng chúng ta đấu không lại thì chúng ta đấu trong tối! Chúng ta bí mật tìm vài tên côn đồ, xử lý tên nhóc đó!” Ngô Đại Dũng vẻ mặt dữ tợn.
Hai mắt Ngô thiếu sáng lên: “Ba, đúng là diệu kế! Chỉ cần chúng ta không thừa nhận, không ai biết là chúng ta thuê bọn họ! về phần đám côn đồ kia, hãy cho chúng một ít tiền, để chúng trốn ra nước ngoài một thời gian sẽ ổn thôi.”
“Đúng vậy, ba biết một vài tên côn đồ, ba sẽ đi làm liền đây!” Ngô Đại Dũng liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Ba! Kêu bọn côn đồ mạnh tay một chút, tốt nhất là đánh cho nó thánh người thực vật!” Ngô thiếu hét lên.
Vào buổi trưa, Đại học Thanh Dương.
Bên trong ký túc xá số 8112.
“Lâm Vân, sáng nay là tiết học
của Trịnh Đồ Tể.
Nhóc con nhà cậu dám chuồng học hả.” Vừa vào ký túc xá, Lâm Vân đã có một anh Mập đi tới trước mặt.
Tên Mập này là người bạn duy nhất của Lâm Vân ở trường đại học, tên là Hoàng Huân.
“Sáng nay mình thực tình có bận chút chuyện.” Lâm Vân khoát tay.
“Vậy thì cậu cũng phải xin nghỉ phép chứ, Trịnh Đồ Tể đã nói rồi, ông ta muốn đuổi học cậu đó!” vẻ mặt Mập đầy nghiêm túc.
“ỏng muốn đình chỉ môn học của
mình hả?” Lâm Vân híp mắt, trong mắt có chút phát lạnh.
Trịnh Đồ Tể tên thật là Trịnh Đại Vĩ, là một trong những giảng viên đại học của Lâm Vân.
Tuy nhiên, Lâm Vân có ấn tượng không tốt về ông ta, thứ nhất ông ta được đặt biệt danh là đồ tể vì ông ta đã rất hung dữ.
Còn một lý do khác quan trọng hơn, học kỳ trước Lâm Vân tình cờ gặp Trịnh Đồ Tể có quan hệ với một bạn nữ cùng lớp.
Người ta nói rằng Trịnh Đồ Tể đã
đe dọa bạn học nữ đó, nếu không qua lại với ông ta thì ông ta sẽ đình chỉ môn của ông ta.
Loại cặn bã này mà cũng xứng đáng làm thầy hả?
“Lâm Vân, cậu đi kiếm Trịnh Đồ Tể xin lỗi đi, sau đó xin ổng, nói không chừng có thể vớt vát được một chút, nếu thật sự bị đình chỉ môn học, sẽ rất phiền phức.” Mập nói.
“Yên tâm đi, mình sẽ đi tìm ông ta, nhưng mà…” Một nụ cười lạnh hiện trên khóe miệng Lâm Vân.
Nếu như là trước đây, khi gặp phải chuyện như vậy Lâm Vân có thể sẽ đến gặp Trịnh Đồ Tẻ để xin lỗi
Nhưng mà, bây giờ Lâm Vân là cháu trai của người giàu có nhất Tây Nam, Lâm Vân mà đi cầu xin hắn hả?
Văn phòng phân viện.
Cửa không khóa, Lâm Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng.
Trịnh Đồ Tể lúc này đang xem
một bộ phim trong phòng làm việc, sau khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, liền nhanh chóng tắt màn hình, sau đó quay đầu lại nhìn xem.
Khi nhìn thấy người vào là Lâm Vân, lửa giận bùng lên, Lâm Vân đã quấy rầy nhã hứng cùa ông ta, và cũng làm ông ta bị giật mình.
“Lâm Vân! Cậu không biết gõ cửa khi vào văn phòng sao? Cậu có hiểu nội quy hay không, sáng nay còn dám bỏ học buổi học của tôi! Cậu có biết hậu quả không?” Mặt Trịnh Đồ Tể âm trầm hét lên.
“Thầy Trịnh, em đến đây là vì chuyện đình chỉ môn học.” Lâm Vân vừa nói vừa đi tới chỗ Trịnh Đồ Tể.
“Ồ? Em đang xin tôi không đình chỉ em có đúng không? Rất đơn giản.”
Trịnh Đồ Tể miết đầu ngón tay ý muốn đòi tiền.
Lâm Vân cười lạnh, anh đã đoán được Trịnh Đồ Tể muốn làm tiền.
Lâm Vân ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó ngồi vắt chân chữ ngũ rồi nói:
“Xin lỗi, tôi không tới để xin thầy, tôi đến để cho thầy một cơ hội.
Nếu như thầy thừa nhận chuyện tôi bỏ học buổi sáng nay là chưa phát sinh! Nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?” Trịnh Đồ Tể vui vẻ hỏi lại.
Lâm Vân híp mắt: “Nếu không, tôi bảo đảm thầy sẽ phải trả một cái giá rất đắt!”
“Cái gì? Khiến tôi phải trả giá đắt? Chỉ dựa vào một thằng sinh viên nghèo như cậu sao? Haha, đúng là chuyện cười mà!” Trịnh Đồ Tể không nhịn được cười rộ
lên.
Trịnh Đồ Tể tuy rằng hung dữ nhưng ông ta biết chọn người để ức hiếp, ông ta biết Lâm Vân là một người dễ bị ức hiếp.
Ngay sau đó, Trịnh Đồ Tể thu lại nụ cười và vỗ bàn:
“Nhóc con, tôi nói cho mà nghe.
Hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu Cậu phải xin lỗi tôi và bỏ phong bì năm ngàn để biểu thị thành ý.
Nếu không, tôi không những làm cho cậu trượt cuối kì mà còn có thể khiến sau này cậu không thể lấy được bằng tốt nghiệp!”
Theo như Trịnh Đồ Tể thấy, thì Lâm Vân là một đứa nghèo không tiền, không thế.
Chỉ cần ông ta đe dọa một chút thì sẽ thỏa hiệp xin tha.
Lâm Vân sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
“Trịnh Đồ Tể, ông là đồ cặn bã, thật sự không xứng làm thầy giáo! Ngoài ra, ông đã không trân trọng cơ hội mà tôi cho ông, rồi ông sẽ hối hận!”
Nói xong, Lâm Vân đứng dậy đi ra ngoài..