Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 542
Chương 542
“Cậu Vân.
Lần này thì khác, anh …!anh xuống lầu nhìn sẽ biết!” Lưu Ba gấp gáp nói.
Lâm Vân thấy Lưu Ba lo lắng như vậy liền theo
Lưu Ba đi xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà công ty.
Lâm Vân và Lưu Ba đi ra đến cửa lớn
Khi Lâm Vân bước ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt Lâm Vân đột nhiên thay đổi.
Một chiếc xe tăng đang dừng trước cửa.
Nòng súng nhằm vào tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Xung quanh có hơn chục người đàn ông mặc quân phục, mang theo súng trường, như sắp đi vào chiến trường, cảnh tượng khiến người khác phải sợ hãi.
Phạm Nhật Long cũng mặc quân phục, đứng ở vị trí hàng đầu.
Anh ta cũng mang theo một khẩu súng trường trên tay.
Các nhân viên bảo vệ của tập đoàn Tỉnh Xuyên đều sợ hãi, tái xanh mặt, run rẩy.
“Lại đây, nhằm ngay vào tên nhóc này cho tôi!” Phạm Nhật Long thấy Lâm Vân đi ra, anh ta lập tức ra lệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy người mặc quân phục đồng loạt giương súng, nhằm vào Lâm Vân.
“Chủ tịch Tôi phải làm sao đây?”
Đảm người Lưu Ba sợ tới mức sắc mặt thay đổi trắng bệch, ngay cả tổng giám đốc Lưu Ba cũng chưa từng gặp qua kiểu trận chiến như thế này.
Lâm Vân nhìn thấy rất nhiều súng nhằm vào mình, vẻ mặt Lâm Vân cũng thay đổi.
Lâm Vân không ngờ rằng Phạm Nhật Long lại to gan đến mức độ như thế này đến cả xe tăng cũng điều được.
Lúc này, Thạch Hàn lao ra, trực tiếp dùng thân thể chắn cho Lâm Vân.
“Cậu Vân, cậu đi trước đi, tôi sẽ chặn đường!” Thạch Hàn đang ở tư thế dùng thân mình đỡ đạn của Lâm Vân.
“Thạch Hàn, hôm nay ai cũng không được chết, để tôi.
” Lâm Vân trực tiếp đi tới trước mặt Thạch Hàn, sau đó nhìn Phạm Nhật Long.
“Phạm Nhật Long,anh đây là có ý gì đây?” “Cậu nói tôi đây là có ý? Hôm qua cậu đã làm gì, trong lòng không biết sao? Dám trêu đùa Phạm Nhật Long tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu hiểu rõ được rằng, đối đầu với Phạm Nhật Long tôi có kết cục như thế nào!” Phạm Nhật Long cả gương mặt giận dữ.
Phạm Nhật Long nói xong, trực tiếp rút nòng súng chuẩn bị bắn.
“Phạm Nhật Long, thứ nhất, tôi thực sự không biết mình đã làm gì.
Mọi chuyện nói ra phải có bằng chứng.
Anh nói tôi đã làm gì, thì hãy đem chứng cứ ra đây.
Nếu không có chứng cứ thì tức là ngậm máu phun người ” “Thứ hai, anh tự mình điều động vũ khí nhân lực, tôi nghĩ, tội danh này chắc chắn cũng không nhỏ đầu đúng không? Nếu anh dám nổ súng, tôi nghĩ hậu quả sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng!” Lâm Vân nheo mắt nói.