Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 20: Đây Là… Thẻ Bạch Kim


Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 20: Đây Là… Thẻ Bạch Kim


Sùng Cương có thể tưởng tượng được rằng Lâm Vân sẽ chết lặng vì cái giá này.

‘775 vạn? Cũng được, không đắt.

” Lâm Vân hờ hững xua tay, như không để ý đến chút tiền này.

“Cũng được, không đắt? Phốc!” Mấy người bán hàng bên cạnh lại che miệng cười khúc khích.

Sùng Cương cũng giễu cợt nói: “Lâm Vân, cậu rốt cuộc có hiểu là 755 vạn là một con số lớn như thế nào không?”
“Đương nhiên biết, chỉ là một chút tiền vặt mà thôi.

” Lâm Vân không đồng ý.

“Cái gì? Chút tiền? Ha ha!”
Vài người bán hàng đang đứng hóng hớt, cũng như Sùng Cương, cuối cùng cũng không
thể nhịn được mà cười ha ha.

Một thằng nhóc mặc đồ chợ mà nói bảy tám triệu là số tiền nhỏ? Họ cảm thấy đây đúng là một trò đùa lớn.

Sùng Cương cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

“Lâm Vân, tôi nói cậu đúng là giả bộ hay thiệt, đúng không? Cậu nói đây là chút tiền nhỏ thôi đúng không? Được rồi, nếu có năng lực, cậu lấy tiền ra đây! Nếu như cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền ăn một tấn phân!”
Trùng Cương cười trong lòng, tôi xem cậu giả bộ như thế nào nữa?
“Đúng vậy, có bản lãnh thì lấy ra coi!” Các nhân viên khác bán hàng cũng nhao nhao hùa vào.

Sao Lâm Vân có thể không biết suy nghĩ trong lòng Trùng Cương?
“ở đây có thể quẹt thẻ không?”
Lâm Vân trực tiếp lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.

“Đây là… thẻ bạch kim?”
Khi Lâm Vân lấy thẻ ra, một số nhân viên bán hàng có mặt không khỏi cảm thán.


Bởi vì bọn họ rõ ràng nhận ra thẻ trong tay Lâm Vân là thẻ bạch kim, là thẻ VIP cấp cao nhất do ngân hàng phát hành, trong thẻ phải có hơn chục triệu mới có thể có được thẻ này!
Loại thẻ này trước đây được các khách hàng cao cấp sử dụng để mua xe.

Sau khi Trùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này, liền choáng váng, chỉ cảm thấy như một chậu nước
lạnh dội vào người, từ đầu đến chân đều tê dại!
Có thể cầm được tấm thẻ này, đủ cho thấy Lâm Vân nhất định không phải là một thằng nghèo, mà là đại gia!
“755 triệu, quẹt thẻ đi! Tôi sẽ không mặc cả, cũng chẳng đáng là bao.

” Lâm Vân đưa thẻ cho Trùng Cương.

“Cậu, cậu…”
Sùng Cương trợn to hai mắt, nhìn Lâm Vân như yêu quái, cậu ta nằm mơ cũng không ngờ là Lâm
Vân có thể lấy ra thẻ bạch kim.

“Ngơ ra đó làm gì? cầm lấy!” Lâm Vân cau mày.

“Vâng vâng!”
Sùng Cương nhanh chóng vươn đôi tay run rẩy cầm lấy tấm thẻ bạch kim nặng nề này, sắc mặt có chút tái nhợt.

Giờ phút này, cậu ta nào dám tỏ vẻ không kính trọng Lâm Vân?
Ngay sau đó, Sùng Cương cầm thẻ ngân hàng và vội vã đến phòng giám đốc.

Lâm Vân đưa mắt nhìn những người bán hàng bên cạnh.

Những người bán hàng này sự tới mức sắc mặt tái nhợt, đồng thời cúi đầu không dám nhìn Lâm Vân, dù sao lúc trước bọn họ đã cười nhạo Lâm Vân.

Họ không thể tưởng tượng nếu như một người có thẻ bạch kim của ngân hàng, nếu như muốn tìm họ tính sổ, thì bọn họ làm sao mà chịu nổi đây.

Một phút sau.

Một người đàn ông trung niên
bụng phệ chạy nhanh ra ngoài.

“Xin chào, Lâm thiếu, tôi là giám đốc của cửa hàng này, tôi nhiệt liệt chào mừng cậu đến với cửa hàng của chúng tôi!” Người đàn ông trung niên mỉm cười.

“Chào đón nồng nhiệt? Ha ha, đến bây giờ cũng không có ai mời tôi ngồi, cũng không có ai rót cho tôi một ly nước, nhưng từ khi tôi bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng của cửa hàng các anh đã chế nhạo tôi.

Đây gọi là chào đón nồng nhiệt sao?” Lâm Vân lắc đầu chế nhạo.

Giám đốc sau khi nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám.

“Mấy người làm ăn như vậy hả? Còn dám bỏ bê khách quý, mau xin lỗi khách quý đi!” Gám đốc quát những người bán hàng này.

“Anh Lâm, em xin lỗi! Em xin lỗi!”
Những người bán hàng này nhanh chóng xin lỗi Lâm Vân
Người giám đốc tiếp tục hét vào mặt họ:
“Các ngươi, tiền thưởng năm nay đều bị trừ hết! Còn đứng đây làm
gì? Mau đi rót cà phê cho khách!”
“Dạ, dạ, dạ.

” Sau khi mấy nhân viên bán hàng gật đầu, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Lúc này, Sùng Cương quay lại đây với tấm thẻ ngân hàng, nhưng gương mặt khó coi và hoảng sợ.


“Sùng Cương, quẹt xong chưa?” Lâm Vân nhẹ nhàng nhìn Sùng Cương.

“Quẹt… xong 755 triệu rồi, giao dịch thành công!”
Sùng Cương cúi đầu, dùng hai tay đưa lại thẻ cho Lâm Vân.

Lúc này trong lòng Trùng Cương vẫn đang nổi sóng gió, không ngờ rằng Lâm Vân, một người bạn học cũ mà cậu ta không xem ra gì, thực sự đã trở thành đại gia!
Dù không thể tin được Lâm Vân đã làm như thế nào, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Tất nhiên, trong lòng hắn ta rất lo lắng, sợ hãi, lo sợ…
Lâm Vân nhận lấy thẻ, đồng thời
nói: “Sùng Cương, nếu tôi nhớ không lầm, cậu vừa nói một câu ở đây, nếu tôi có thể mua một chiếc xe hơi có giá 755 triệu, thì cậu sẽ ăn một tấn phân, đúng không?”
Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiên co giật, cậu ta thầm hỏi, không phải Lâm Vân thực sự muốn cậu ta thực hiện lời hứa của mình đâu nhỉ?
“Lâm… Lâm Vân, lúc đó mình chỉ đùa cho vui thôi.

” Sùng Cương nặn ra một nụ cười khó coi.

“Thật sao? Vậy lúc nãy cậu như
có như không chế nhạo tôi, còn muốn xem tôi bị cười nhạo, vậy đó là sao? Không phải là cậu muốn nói cho tôi biết, đó chỉ là đùa cho vui thôi chứ hả? Tôi không phải đồ ngốc!” Lâm Vân cười lạnh.

Sau khi nghe điều này, Sùng Cương sợ đến nổi mặt biến sắc, cậu ta biết Lâm Vân có thể mua được một chiếc Rolls Royce, điều đó có nghĩa là cậu ấy đã trờ nên rất giàu có, làm sao mà chọc nổi chứ?
Hơn nữa, nếu như Lâm Vân mua Lamborghini ờ đây, chỉ cần là hội
viên của cửa hàng, chỉ cần một câu nói của Lâm Vân, thì cậu ta sẽ bị đuổi việc.

“Lâm Vân, mình… mình sai rồi! Mình xin lỗi cậu! Cậu hãy nghĩ tình bạn học của chúng ta mà tha thứ cho tôi đi!”
Sùng Cương kinh hoàng liên tục cầu xin.

“Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp, tôi cũng không quen cậu, vì vậy đừng có nói chuyện tình nghĩa với tôi.

” Lâm Vân cười lạnh.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn giám đốc: “Giám đốc, tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện ờ trước mặt tôi.


“Không thành vấn đề!” Giám đốc cười gật đầu.

Ngay sau đó, giám đốc quay lại và hét vào mặt Sùng Cương: “Sùng Cương, tôi thông báo, cậu đã bị sa thải, hãy biến khỏi đây ngay lập tức!”
“Sa… sa thải?”
Khi Trùng Cương nghe được hai chữ này, trái tim bỗng nhiên rơi
xuống vực sâu!

Sùng Cương khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt này, cứ vậy mà xong rồi sao?
Lúc này, Trùng Cương rốt cuộc hối hận, cậu ta đang nghĩ, nếu như lúc đầu không chọn chế nhạo Lâm Vân, mà đối xử nhiệt tình với Lâm Vân, thì sao lại ra nông nổi như vậy chứ?
Giám đốc trực tiếp gọi cho nhân viên bảo vệ cách đó không xa và đuổi Sùng Cương ra ngoài.

Trong cửa hàng.

“Tiền đã chuyển xong, chiếc xe này có thể lái đi được chưa?”
Lâm Vân nói với giám đốc.

“Ngài Lâm, chiếc xe vẫn còn một số thủ tục cần làm.

Chúng tôi sẽ giúp ngài hoàn tất thủ tục, sau khi làm xong thì mới có thể lái xe về được.

Sẽ mất khoảng một ngày.

” Giám đốc cười nói.

“Được rồi, các ông làm xong thì đem qua cho tôi, tôi đi trước đây.

” Lâm Vân nhẹ nhàng nói.

“Không thành vấn đề! Tôi sẽ mang tới cho ngài.

” Giám đốc với nụ cười trên mặt đi theo sau Lâm
Vân, tiễn anh đến tận cửa.

Sau khi ra khỏi cửa hàng 4S,
Lâm Vân trực tiếp trở lại trường học.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.