Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 2: Mẹ Này… Đây Là Sao
Nói thật, những năm gần đây, bời vì nhà mình nghèo, nên Lâm Vân nhận được không biết là bao nhiêu ánh mắt xem thường, chịu không biết là bao nhiêu sự đối xử không công bằng, uất ức.
“Phỉ Phỉ, hôm nay em coi thường anh, tương lai anh sẽ khiến cho em không thể trèo cao được!”
Ánh mắt Lâm Vân lập lòe sắc bén.
“Còn có Ngô thiếu, một ngày kia nếu tôi thành công, tôi chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt!”
Khu nhà ổ chuột, thành phố Thanh Dương.
ở nơi này, cơ bản đều những người dân bần cùng của xã hội này, nhà Lâm Vân cũng ở chỗ này.
Trên đường vê nhà, Lâm Vân vân
luôn suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng nghĩ được gì.
Bản thân chỉ là một sinh viên của một trường chính quy bình thường, nhà lại nghèo, muốn kiếm được nhiều tiền khó như lên trời.
Xã hội này vốn chẳng có gì là công bằng, anh phấn đấu cả đời cũng chẳng bằng một đứa trẻ của gia đình giàu có.
Vừa đến cửa nhà, Lâm Vân liền nhìn thấy được một chiếc Bentley, biển số xe của thành phố.
“Sao trước cửa nhà mình lại có chiếc siêu xe thế này nhỉ?”
Lòng đầy nghi ngờ, Lâm Vân bước nhanh vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Lâm Vân phát hiện trong nhà ngoài mẹ anh ra thì còn có một ông lão mặc đồ vest nữa, ông lão có phong thái hơn người, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường.
“Cháu ngoại!”
Ông lão cười với Lâm Vân.
Hai tiếng này đã làm cho Lâm
Vân đơ ngay tức khắc.
“Mẹ, này… Đây là sao?” Lâm Vân ngơ ngẩn nhìn về phía mẹ mình.
Trước kia mẹ anh đã từng nói, khi Lâm Vân còn chưa được sinh ra thì bà ngoại và ông ngoại đã qua đời rồi, cho nên Lâm Vân chưa bao giờ được gặp ông ngoại, cũng không biết tin tức về họ.
Mẹ anh thở dài: “Vân Nhi, mấy năm nay mẹ… mẹ vẫn lừa con, thật ra thì ông ngoại không có chết, ông ấy chính là ông ngoại ruột của con, năm đó mẹ muốn
cùng ba con ở bên nhau, nhưng ông ngoại không đồng ý, nên mẹ mới cùng ba con bỏ đi…”
Tin tức đến quá bất ngờ, làm Lâm Vân có chút choáng váng, mình còn có ông ngoại? Là do ba mẹ mình là vl muốn theo đuổi tình yêu mà bỏ đi à?
“Đúng rồi, con ơi, ông ngoại con tên là Liễu Chí Trung.” Mẹ lại nói thêm.
“Liễu… Liễu Chí Trung?”
Cơ mặt của Lâm Vân co giật liên hồi, đương nhiên là Lâm Vân biết
cái tên này, Liễu Chí Trung chính là đại gia hàng đầu của ba tỉnh Tây Nam, danh tiếng trên cả nước không hề nhỏ, danh tiếng ở tỉnh này thì càng không cần phải nói!
ở ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn Hoa Đỉnh của Liễu Chí Trung hầu như đều phủ sóng khắp các thành phố, hơn nữa đều rất lớn, bao gồm ở thành phố Thanh Dương cũng có tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Ông… Ông đúng là Liễu Chí Trung, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh sao?” Lâm Vân trừng lớn hai mắt nhìn Liễu Chí Trung.
Lâm Vân thực sự không thể tin được, ông ngoại của mình vậy mà là nhân vật lớn như thế này?
“Đúng vậy, cháu ngoại!” Liễu Chí Trung mặt tươi cười tiến lên, muốn ôm lấy Lâm Vân.
Lâm Vân lại lui về sau sau một bước.
“Nhiều năm như vậy, tại sao ông lại không đến nhận người thân? ông giàu có như vậy, tại sao lại để cho mẹ tôi lại sống cực khổ như vậy?” Lâm Vân phẫn nộ mà chất vấn.
Lâm Vân sống cực khổ thì không sao, nhưng mà ba anh chết sớm, mấy năm nay một mình mẹ nuôi mình, trong lòng Lâm Vân biết rõ mẹ đã sống vất vả ra sao.
“Cháu ngoại, ông đã từng đưa rất nhiều tiền cho mẹ con, nhưng tính tình nó cứng rắn, chính là không cần, thậm chí không chịu để cho ông nhận cháu.
Thực ra ông đã sớm muốn nhận cháu rồi, dù gì thì ông cũng chỉ có mình cháu là cháu ruột mà thôi!” Liễu Chí Trung bất đắc dĩ nói.
“Mẹ, ông… Những gì ông nói đều là thật sự?” Lâm Vân nhìn về
phía mẹ mình.
Mẹ anh gật gật đầu: “ông ấy nói không sai, vốn dĩ cả đời này mẹ không muốn cho ổng nhận con, nhưng mà hiện tại mẹ nghĩ thông suốt rồi, ân oán của đời trước của chúng ta không nên làm liên lụy đến con.
Để cho con có thể sống tốt hơn, mẹ cảm thấy nên để cho hai ông cháu nhận nhau, hy vọng con có thể nhìn nhận Ông ây.
“Cháu ngoại ngoan!”Liễu Chí Trung cười ôm chặt lấy Lâm Vân.
Lần này thì Lâm Vân không tránh
đi nữa.
“Cháu ngoại ngoan, mấy năm nay cháu chịu khổ rồi, cháu yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ bù đắp cho cháu!” Liễu Chí Trung nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lâm Vân: “Cháu ngoại ngoan, trong thẻ này có một trăm triệu tiền tiêu vặt, cháu cứ cầm dùng đi, nếu không đủ thì lại kiếm ông ngoại ha!”
“Một… Một trăm triệu?”
Lâm Vân tay run run, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững.
Đối với Lâm Vân mà nói, đây đúng thực chính là một con số không tưởng, Lâm Vân chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều như vậy tiền, nhưng trong miệng Liễu Chí Trung lại chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi?
Liễu Chí Trung đương nhiên biết được suy nghĩ của Lâm Vân.
“Ha ha, một trăm triệu đối với ông ngoại con mà nói chính là chút tiền lẻ, có hiểu không?”
Liễu Chí Trung cười rồi đem thẻ nhét vào trong tay Lâm Vân, sau đó tiếp tục nói: “Ngoài ra, chuyện làm ăn của ông ờ thành phố Thanh Dương này cũng giao hết lại cho cháu.”
“Giao cho cháu? Cháu còn đang học đại học, huống chi… cháu cũng chưa từng làm ăn.” Lâm Vân buông tay nói.
“Không sao đâu, chuyện làm ăn ở thành phố Thanh Dương tương đối ổn định, cũng có những người quản lý đang điều hành, cháu chỉ cần làm chủ tịch vẫy vẫy tay cái là được rồi, cứ tiếp tục
việc học của cháu đi, tiền mà công ty chi nhánh ở thành phố Thanh Dương kiếm được, cháu cứ dùng tùy thích.” Liễu Chí Trung nói.
“Dạ!” Lâm Vân đồng ý.
Trải qua chuyện của Phỉ Phỉ ngày hôm nay, Lâm Vân biết rõ sự quan trọng của việc có tiền!
Quan trọng nhất chính là Lâm Vân đột nhiên nhớ tới, Phỉ Phỉ mà mới vừa chia tay với mình, đang làm nhân viên lễ tân công ty chi nhánh của tập đoàn Hoa Đỉnh, Ngô thiếu kia cũng là người của
chi nhánh ở Thành phố Thanh Dương này!
Mà mình lại sắp trở thành chủ tịch của công ty này.
Lâm Vân đang suy nghĩ, khi Phỉ Phỉ và Ngô thiếu biết được mình là chủ tịch mới của công ty bọn họ, hai người bọn họ sẽ có biểu hiện ra sao nhỉ? Làm cho Lâm Vân có chút mong đợi…
“Cháu đồng ý là được rồi.
Sáng mai, cháu sẽ là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương.
Thế nào? Phía công ty, ông sẽ sắp xếp.” Liễu Chí Trung mỉm cười nói.
“Vâng!” Lâm Vân lại gật đầu..