Đọc truyện Đỉnh Cấp Rể Quý – Chương 768: Đàn Ông Cũng Sẽ Khóc
Arthur là đội trưởng hộ vệ Tòa Thánh, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng anh ta.
Nhưng sau khi trận thi đấu ngày hôm nay kết thúc, mọi thứ đều kết thúc, không biết khi nào anh ta mới có thể bước ra khỏi ám ảnh tâm lý về trận đấu này.
Có lẽ là máy ngày, hoặc mấy năm, hoặc là cả đời đều không thể thoát ra.
“Đúng là khó tin!”
Cho đến khi trận thi đấu kết thúc, thư ký trưởng Modric của tổ chức võ đạo thế giới vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Đúng như những gì ông ta nói, cuộc thi đấu này vượt ngoài tầm dự đoán của ông ta thật.
“Thư ký trưởng, có chuyện ông không biết.
Trần Dật Thần của Nước H giỏi về việc lật ngược tình thế trong nghịch cảnh, sáng tạo kỳ tích.
Chuyện hôm nay cũng như vậy!”
Thánh nữ Tiffany đứng bên cạnh đã dẹp hết vẻ lo lắng mà thay vào đó là gương mặt mỉm cười, giải thích cho thư ký trưởng Modric.
Vừa nãy khi Trần Dật Thần rơi vào thế bị động, thánh nữ Tiffany rất căng thẳng, rất sợ anh sẽ sơ ý thua trận.
Thật ra thua cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng với cách làm người của Arthur, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
“Trần Dật Thần của quý quốc đúng là không đơn giản, trận đấu này vô cùng đặc sắc!”
Giáo hoàng Tòa Thánh Zeus nói với Võ Chí Châu đứng bên cạnh, câu nào câu nấy đều chứa sự khen ngợi dành cho Trần Dật Thần.
Tuy Arthur là ky sĩ Tòa Thánh, mắt anh ta thì có hơi đáng tiếc, nhưng nếu có thể có được sự phục tùng của một kẻ mạnh như Trần Dật Thần thì đó cũng là lợi ích đối với Giáo hoàng Zeus.
Zeus nghĩ nếu Trần Dật Thần đột phá trung kỳ, vậy thì thực lực của anh sẽ tăng mạnh đến mức nào, chuyện này vô cùng quan trọng với kế hoạch trong tương lai của Zeus.
So sánh với người có thực lực mạnh mẽ như Arthur, Zeus càng thích thể loại con cưng của trời như Trần Dật Thần.
Con cưng của trời đáng sợ ở chỗ, bạn không biết giây tiếp theo người đó có thể đạt tới cảnh giới nào, sẽ có thực lực khủng bố ra sao.
Trong trận thi đấu này, Trần Dật Thần không tính là quá xuất sắc.
Nhưng trong suốt cuộc thi, anh đánh bại Lý Xương Hy, Ron, Hồng Dịch, Đông Thần, dần dần đánh ra danh tiếng của riêng anh.
Bây giờ anh lại thắng thánh ky sĩ Arthur của Tòa Thánh, có thể nói là bước lên đỉnh cao trong nháy mắt.
“Ừ, cậu ấy thật sự rất mạnh!”
Võ Chí Châu cười nhẹ gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ vì Trần Dật Thần là người Nước H.
Phải biết rằng muốn đánh thắng tu sĩ mạnh hơn bản thân một cảnh giới thật sự rất khó, chuyện này không đơn thuần chỉ xét về nguồn gốc thực lực.
Nhưng đánh thắng đối thủ vượt cấp không phải chuyện gì khó với Trần Dật Thần.
Khi Trần Dật Thần còn trẻ đã bước vào cảnh giới Hóa Kình, đứng trong hàng ngũ kẻ mạnh, hơn nữa anh còn tự sáng tạo ra môn võ của riêng anh.
Tuy nó còn chưa hoàn thiện, chỉ có ba chiêu, nhưng trong đám người trẻ tuổi cùng thời, không dám nói là không ai làm được giống anh, chỉ có thể nói là vô cùng hiếm.
Nhất là chiêu xé trời cuối cùng, chiêu này tạo ra cảm giác đột phá đất trời.
Ngay cả kẻ mạnh như Võ Chí Châu cũng không nhịn được khen ngợi, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ.
Trận thi đấu hôm nay đúng là vừa hồi hộp vừa đặc sắc.
Võ Chí Châu không ngừng cảm thán, ông liếc mắt nhìn Trần Dật Thần, rồi lại không kiềm chế được nhìn về phía Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên vốn đã tàn phế, nhưng hôm nay ông ta vẫn tới đây vì sư đệ của ông ta.
Người từng là con cưng của võ đạo, tương lai có thể trở thành kẻ giỏi võ nhất thế giới này, bị mấy cao thủ hợp sức vây đánh, cuối cùng trở nên tàn phế.
Hôm nay, dưới ánh nhìn của rất nhiều người, Diệp Nam Thiên đỡ xe lăn chậm rãi đứng dậy.
Giờ phút này, ông ta như trở về năm đó, Trần Dật Thần dùng hành động của chính anh vang danh cho ông ta, giúp ông ta lấy lại thể diện năm đó trước mặt những kẻ mạnh trong giới võ đạo.
“Trần Dật Thần Nước H….”
“Trần Dật Thần…”
“Trần Dật Thần…”
Sau phút giây yên tĩnh ngắn ngủi là âm thanh hoan hô rối rít của người xem trên khán đài, tiếng hoan hô của bọn họ nối tiếp nhau, nháy mắt đè lên tất cả âm thanh khác.
Dưới ánh mặt trời, Trần Dật Thần ôm quyền coi như đáp lại người xem bốn phía.
Sau đó anh không thèm nhìn Arthur đang nằm dưới đất mà lập tức xoay người rời khỏi sân đấu, chạy về phía Diệp Nam Thiên.
Trong lòng Trần Dật Thần cũng rất kích động, lúc này anh giống như một đứa trẻ đã làm chuyện tốt, gấp gáp muốn nói cho tất cả người lớn trong nhà biết, để được bọn họ khen ngợi.
“Ha ha ha, Trần Dật Thần, trâu bò lắm!” Sau khi anh về tới nơi, Cơ Uần không kiềm chế được ôm anh một cái thật mạnh, câu nào câu nấy đều khen anh không dứt miệng.
“Trần Dật Thần, giỏi lắm!”
Tuy Thiên Ưng nói ít nhưng không nói cũng biết, anh ta kính nễ Trần Dật Thần.
Ở trong mắt anh ta, trong mắy trận thi đấu này, Trần Dật Thần không chiến đấu vì bản thân anh mà là vì nước Nước H, vì phô bày nền võ đạo nước nhà, rất giỏi.
Trần Dật Thần mỉm cười gật đầu, ôm quyền chào hỏi với các tiền bối Phương Chính đại sư, Thương Bác và Cơ Vô Thường đứng xung quanh.
Vì mấy người Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường và Thương Bác biết hiện giờ không phải lúc ôn lại chuyện cũ, phải dành thời gian còn lại cho hai sư huynh đệ bọn họ, thế nên khi Trần Dật Thần chào hỏi bọn họ, bọn họ chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại.
Bọn họ cứ nghĩ Diệp Nam Thiên sẽ nói gì đó, nhưng sau khi Trần Dật Thần trở về, ông ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt vừa vui mừng vừa an ủi.
“Sư huynh, mấy trận đấu trước đó chỉ là một bài học dành cho kẻ thù.
Lần này anh tới đây, em không khiến anh xấu hỗ chứ!”
Trần Dật Thần rất phần khích.
Diệp Nam Thiên có thể tới xem anh thi đấu, anh cũng hơi căng thẳng, sợ khiến Diệp Nam Thiên mắt mặt.
“Ha ha, Tiểu Thần, cậu là niềm kiêu hãnh của tôi, trận đấu này rất đặc sắc!”
Diệp Nam Thiên mỉm cười, vui mừng nhìn Trần Dật Thần đầu đầy bụi đất.
Đúng như những gì ông ta nói, ông ta thật sự rất vui mừng, cũng rất tự hào.
Trần Dật Thần vừa cười vừa gãi đầu, hình như sau khi được Diệp Nam Thiên khen ngợi, có thể thấy rõ là anh hơi xấu hổ.
Sau đó anh đi vòng qua mọi người tới sau lưng Diệp Nam Thiên, đẩy xe lăn đi về phía xa xa.
Đám người Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Cơ Uần, Thiên Ưng đều mỉm cười, cùng đi về phía đường ra đẳng xa.
Người xem vẫn không ngừng hoan hô chúc mừng, dõi mắt nhìn bọn họ rời đi.
Lúc Trần Dật Thần đẩy Diệp Nam Thiên đi qua một khán đài, trên đó có Hồng Thiên Bá, Miyamoto Takeno tới từ Nhật Bản và Solo Childef.
Ba kẻ này nhìn hai sự huynh đệ bọn họ bằng ánh mắt không thân thiện, như muốn phun ra lửa.
Nhìn dáng vẻ này giống như hận không thể xông lên xé xác hai sư huynh đệ bọn họ vậy.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Trần Dật Thần dừng đầy xe lăn của Diệp Nam Thiên, quay đầu sang nhìn, trong mắt tràn đầy sát khí.
Lúc Trần Dật Thần nhìn lại bọn họ, ba người Hồng Thiên Bá, Miyamoto Takeno và Solo Childef đều cảm nhận được sát khí của anh.
“Lần thi đấu võ này giết chết kẻ kế thừa của mấy người, chỉ là lầy một ít lãi mà thôi.
Sớm muộn gì tôi cũng khiến những kẻ đã vây đánh sư huynh tôi năm đó trả giả đắt!”
Trần Dật Thần nói không hề kiêng dè, giờ phút này anh không hề nẻ nang gì ba kẻ này.
Khi lời của Trần Dật Thần truyền đến tai bọn họ, sát khí của ba người Hồng Thiên Bá, Miyamoto Takeno và Solo Childef tụ lại trong nháy mắt.
Diệp Nam Thiên ngồi trên xe lăn, ông ta có thể cảm nhận được sát khí của ba người này.
Ông ta hít sâu một hơi, nhìn về phía xa, khóe mắt rơi nước mắt.
Không phải đàn ông không khóc, chỉ là bọn họ chưa đau khổ đến mức phải khóc mà thôi.
Người từng là con cưng võ học năm đó, khi xưa từng tỏa sáng rực rỡ như thế nào, ai nhìn thấy ông ta cũng phải cúi đầu chịu lép về.
Khi ông ta đang trong thời kỳ huy hoàng thì bị mấy cao thủ vây đánh đến mức tàn phế, lúc đó ông ta không khóc.
Bị rơi từ trên thần đàn xuống, ông ta cũng không khóc.
Nhưng hôm nay ông ta khóc, đây là giọt nước mắt kiêu ngạo, cũng là giọt nước mắt tự hào..