Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 26: Cô Ấy Thậm Chí Còn Là Vợ Của Tôi!


Đọc truyện Đỉnh Cấp Rể Quý – Chương 26: Cô Ấy Thậm Chí Còn Là Vợ Của Tôi!


“Tự phụ sao?” Trần Dật Thần cười khinh thường, lắc đầu nói: “Có lẽ vậy.


“Ông ơi, từ khi tôi vào nhà họ Hạ, ông chưa từng trực tiếp nhìn tôi, ông cho rằng tôi không là gì, làm mất mặt nhà họ Hạ của ông, cho nên ông cố ý chèn ép cha tôi, tạo áp lực với cha tôi, đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Hạ.

” Trần Dật Thần trực tiếp nhìn Hạ Thiên Hồng, với giọng điệu rất bình tĩnh, giống như đang thuật lại một chuyện nhỏ không liên quan đến mình.

Hạ Thiên Hồng ngoài mặt không có nổi sóng, nhưng trong lòng lại nổi sóng ngập trời, cái thứ rác rưởi này từ trước đến nay đều biết sao?! Hạ Thiên Hồng cứ nghĩ những gì mình đang làm rất mơ hồ, ngay cả bản thân Hạ Trấn Quốc cũng có thể không hiểu được ý định của ông ta, ai ngờ Trần Dật Thần đã nhìn ra được từ lâu rồi.

Lần đầu tiên Hạ Thiên Hồng có chút kiêng kị, Trần Dật Thần không phải loại rác rưởi như ông ta nghĩ, ít nhất là về lòng dạ, Trần Dật Thần cũng không khá hơn ông ta bao nhiêu, rõ ràng đã sớm nhìn thấu hết mọi chuyện, nhưng anh vẫn không nói một lời, ẩn nhẫn suốt ba năm, mặc cho người khác ức hiếp, chỉ với sự nhẫn nhịn này, trên đời này rất ít người có thể làm được.

Hạ Nhược Y ở bên cạnh cũng kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Trần Dật Thần, cô ngạc nhiên là Trần Dật Thần đã nhìn thấu tất cả những chuyện này, không thể tin được là ba năm qua Trần Dật Thần chưa nói với cô một lần nào!
“Tôi biết tất cả những điều này.

” Trần Dật Thần bình tĩnh nói, xác nhận suy nghĩ của Hạ Thiên Hồng.

“Nhưng tôi không ngại.

” Trần Dật Thần lại mỉm cười, sau đó anh liếc nhìn Hạ Thiên Hồng, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: “Điều tôi bận tâm là ông không nên động vào đến Nhược Y!”
Sắc mặt Hạ Thiên Hồng thay đổi, không biết vì sao, ông ta thực sự cảm thấy được hơi thở của Trần Dật Thần làm cho tim ông ta đập nhanh.


“Nhược Y là cháu gái của tôi…” Hạ Thiên Hồng dừng lại.

“Nhưng cô ấy là vợ tôi!” Trần Dật Thần lạnh lùng nói.

“Cho dù nhà họ Hạ của ông có lừa dối và xúc phạm tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không bận tâm!”
“Nhưng các người không nên để Nhược Y phải chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút!” Trần Dật Thần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia kinh thiên chi mang.

Hạ Nhược Y bật khóc, cô hiểu tại sao sau 3 năm kết hôn Trần Dật Thần chưa từng nói với cô, không phải Trần Dật Thần không muốn nói về chuyện của Hạ Thiên Hồng mà là anh lo cô sẽ chịu thiệt thòi!
Tên ngốc này…
“Nếu nhà họ Hạ của tôi khiến nó bị oan, vậy thì cậu làm gì được?” Sắc mặt Hạ Thiên Hồng u ám, con rể tới cửa còn có thể lật trời không thành.

“Tôi sẽ để cho nhà họ Hạ các người phải trả một cái giá không thể chịu đựng nổi!” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.

Khuôn mặt của Hạ Thiên Hồng đột nhiên trở nên thật khó coi: “Cậu đang đe dọa tôi?”
“Nếu ông nghĩ đây là sự đe dọa, thì cứ coi là vậy đi.

” Trần Dật Thần nhẹ nói.

“Tôi sẽ gọi ông một tiếng ông nội cuối cùng, sau này, tự bảo vệ bản thân cho tốt!” Trần Dật Thần nói xong, nắm lấy tay Hạ Nhược Y, xoay người rời đi không thèm nhìn lại.


Sau lưng anh, khuôn mặt già nua của Hạ Thiên Hồng đã xanh mét rồi!
Hạ Nhược Y nắm chặt tay Trần Dật Thần, cho đến khi cô bước ra khỏi tòa nhà Thiên Hồng, cô mới biết mình đã đoạn tuyệt với nhà họ Hạ vì Trần Dật Thần!
Trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ đến điều này.

Điều khiến Hạ Nhược Y càng không thể tin được là, trước đó Trần Dật Thần đã dám đối mặt với Hạ Thiên Hồng, hơn nữa anh còn mạnh mẽ phản bác lại cho Hạ Thiên Hồng thương tích đầy mình, đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Y nhìn thấy Trần Dật Thần như vậy suốt ba năm qua.

Hạ Nhược Y hơi bối rối, cô nhận ra mình hoàn toàn không nhìn thấu Trần Dật Thần.

Cô thậm chí còn không biết Trần Dật Thần thực sự là người như thế nào.

Sau khi cùng Hạ Nhược Y trở về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lâm Như Tuệ đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ảm đạm.

“Mẹ nhờ con đi giúp Nhược Y giải quyết vấn đề, con đã giải quyết như thế nào vậy?”
Lâm Như Tuệ lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần hỏi, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y vừa mới rời khỏi tòa nhà Thiên Hồng, Hạ Thiên Hồng đã vô cùng tức giận tuyên bố với công chúng rằng tất cả đội kỹ sư trong tay Hạ Nhược Y sẽ bị thu hồi, Hạ Nhược Y bị đuổi khỏi công ty, đồng thời, bộ bất động sản hơn 100 tỷ thưởng cho Hạ Nhược Y lần trước cũng bị Hạ Thiên Hồng lấy lại.

Có thể nói, gia đình bà đã hoàn toàn bị đẩy từ thiên đường xuống địa ngục.

Tất cả điều này là tại Trần Dật Thần!
Đối đầu với Hạ Thiên Hồng!
Sau khi nhận được tin tức, Lâm Như Tuệ không thể tin nổi, nếu nói chính Hạ Nhược Y đã đối đầu với Hạ Thiên Hồng, bà còn sẽ tin, nhưng Trần Dật Thần, có đánh chết bà cũng sẽ không tin!

Thằng nhóc vô dụng này, ngay cả khi bị mình tát ở nơi công cộng, nó cũng không dám đánh một cái rắm, đối đầu với Hạ Thiên Hồng, không thể nào!
Nhưng khi mọi người trong công ty nói vậy, bà không thể không tin.

Thằng phế vật này thực sự quá to gan.

“Mẹ đừng trách Trần Dật Thần, ông nội sủng ái Hạ Lạc mà không tin con chút nào cả.

” Hạ Nhược Y cau mày.

“Con còn bào chữa cho nó?” Lâm Như Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Nhược Y: “Nếu lúc đó nó có thái độ tốt hơn, có thể thể hiện sự tôn trọng với ông của con, ông của con sẽ không bao giờ đưa ra quyết định như vậy!”
“Bây giờ thì hay rồi, thiên tân vạn khổ đàm phán dự án Ngọc Tuyền Sơn, chẳng những không kiếm được một xu mà còn bị công ty sa thải, con có biết mẹ xấu hổ như thế nào không?”
Hạ Nhược Y trông có vẻ chán nản, như mẹ cô nói, giờ cô gần như không có gì cả, thậm chí cuộc sống cũng là cả một vấn đề, Hơn nữa, với loại người như Hạ Lạc nhất định sẽ tung tin đồn thất thiệt, bịa đặt chuyện của cô và Cố Minh Sâm, cô và mẹ cô sau này không thể nào ngẩng đầu trước bất kỳ ai.

“Trần Dật Thần, nếu cậu còn là một người đàn ông, hãy đến xin lỗi ông nội của Nhược Y, xin ông ấy tha thứ cho cậu.

” Lâm Như Tuệ lại nhìn sang Trần Dật Thần và ra lệnh, mặc dù Trần Dật Thần có xin lỗi Hạ Thiên Hồng, khả năng Hạ Thiên Hồng tha thứ cho anh là rất nhỏ, nhưng bà không còn cách nào khác, Hạ Trấn Quốc nhập viện, Hạ Nhược Y bị đuổi việc, họ gần như đã mất hết nguồn tài chính.

Theo quan điểm của Lâm Như Tuệ, chỉ cần bà nói, Trần Dật Thần nhất định sẽ không dám phản đối, nhất định sẽ ngoan ngoãn xin lỗi Hạ Thiên Hồng, nhưng lần này, Trần Dật Thần lại khiến bà thất vọng.

Trần Dật Thần lắc đầu nói một cách bình tĩnh: “Con sẽ không xin lỗi Hạ Thiên Hồng, có xin lỗi cũng là ông ta xin lỗi Nhược Y.


Lâm Như Tuệ sửng sốt không nói nên lời.


Yêu cầu Hạ Thiên Hồng xin lỗi Hạ Nhược Y, lẽ nào Trần Dật Thần bị điên rồi à?
Hạ Nhược Y cũng có vẻ ngạc nhiên, bảo Hạ Thiên Hồng xin lỗi mình, cô thậm chí còn không dám nghĩ đến điều đó.

“Trần Dật Thần, cậu nên đến bệnh viện để khám não đi là vừa.

” Lâm Như Tuệ chế nhạo.

Trần Dật Thần cười nói: “Mẹ tin hay không thì tùy, con đã nói Hạ Thiên Hồng sẽ xin lỗi Nhược Y, ông ta nhất định sẽ xin lỗi Nhược Y, chờ xem.


Trần Dật Thần nói xong thì đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

“Chờ đã, cậu nói rõ ràng cho tôi…” Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ hơi sững sờ, lẽ nào tên phế vật này thật sự chắc chắn.

“Rầm”
Trần Dật Thần đóng cửa lại.

Cảnh tượng này lập tức khiến Lâm Như Tuệ rất tức giận, tên phế vật này, mình thật sự cho nó nhiều thể diện quá rồi.

Hạ Nhược Y có chút mong đợi, mặc dù cô cũng hiểu khả năng Hạ Thiên Hồng xin lỗi cô là rất nhỏ, nhưng cô vẫn muốn mong chờ, không phải lời xin lỗi của Hạ Thiên Hồng quan trọng đối với cô, nhưng cô muốn biết liệu Trần Dật Thần có đang khoác lác hay không.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.