Đọc truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
– Thị trưởng, muộn như vậy tìm tôi có việc gì không?
Thiết Uyển khó khăn lắm mới khống chế được tâm tình, đưa tay cất mớ điểm tâm mà tên lưu manh mang đến.
Nàng ta cũng cảm thấy kì quái, mặc dù công phu nấu nướng của mẹ càng ngày càng tiến bộ nhưng cũng không thể đạt đến mức kiệt tác hoàn mỹ như vậy. Ăn no đang định ngồi xem TV nghỉ ngơi một lúc thì một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi nàng tới ngay Sở Cảnh sát.
– Thiết cục trưởng, để ta giới thiệu một chút.
Bùi Nghiêm Minh chỉ vào nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt phong sương ở bên phải hắn:
– Đây là cục trưởng Cục 10 của Quốc An – Uông Khánh Quốc, Uông cục trưởng.
– Chào thủ trưởng!
Thiết Uyển lập tức hành lễ quân nhân. Nàng đã sớm nhận ra sự có mặt của nam nhân tràn đầy khí thế tự tin này, chỉ là còn chưa biết hắn là ai mà thôi. Vừa nghe đến câu là người của Cục 10 Thiết Uyển lập tức tỏ thái độ vừa nghiêm nghị vừa kính trọng.
Cục 10 Quốc An còn gọi là Đối ngoại – Bảo phòng – Trinh sát cục, phần lớn các nhân viên hoạt động ở nước ngoài, nhiệm vụ chủ yếu là điều tra các âm mưu phản động từ bên ngoài đồng thời tổ chức các hoạt động tình báo. Chỉ có điều, lúc này Thiết Uyển thật sự rất tò mò, họ đến đây đúng lúc này.chẳng lẽ có thành viên của các tổ chức khủng bố Quốc tế thâm nhập vào Bắc Hải?
– Vất vả rồi.
Uông Khánh Quốc lập tức hoàn lễ, đối mặt với nữ cục trưởng xinh đẹp mà thần sắc vẫn như thường. Nhưng hai tên trẻ tuổi hơn ở phía sau hắn thì hai mắt tỏa hào quang. Bùi Nghiêm Minh chỉ vào hai người này giới thiệu:
– Đây là nhân viên của Cục 10, tiểu Lưu và tiểu Lý.
Tiểu Lưu cao mà gầy, toàn thân đều phán tán khí chất tinh minh trí tuệ, tiểu Lý thì rắn rỏi vững vàng khiến người ta vừa nhìn là đã biết võ công không thấp. Thiết Uyển lễ phép hành lễ quân nhân với bọn họ rồi quay sang thị trưởng chờ đợi.
– Khục.
Bùi Nghiêm Minh hắng giọng rồi nói tiếp:
– Lần này gọi cô đến đay chủ yếu là vì án tử lúc sáng nay.
– Tôi biết rồi!
Thiết Uyển không đợi hắn nói xong đã cắt lời:
– Tôi sẽ cố gắng phá án trong thời gian sớm nhất.
– Không phải vậy, tôi nghĩ Thiết cục trưởng đã hiểu nhầm rồi.
Bùi Nghiêm Minh đối với việc nàng ta cắt ngang rất không hài lòng, nhưng phần vì bối cảnh của cô ta, phần vì tình thế hiện tại đành nhẫn nại che giấu tâm tình:
– Là chuyện khác, cô bàn giao vụ án này lại cho Uông cục trưởng, từ nay về sau không cần quan tâm đến vụ án này nữa.
– Tại sao?
Thiết Uyển tức giận hỏi,
– Tôi nghĩ chúng tôi hoàn toàn có thể giải quyết được vụ án này.
– Đúng vậy, từ trước tới giờ chúng ta chưa từng phủ nhận năng lực của ngươi. Nhưng vụ án này lại có liên quan tới các tổ chức vũ trang ở hải ngoại, lực lượng cảnh sát không thích hợp để tiếp tục điều tra nữa.
Bùi Nghiêm Minh trầm giọng nói. Thiết Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Nhưng mà.
– Thiết Cục trưởng!
Uông Khánh Quốc đang im lặng chợt lên tiếng:
– Mong cô phối hợp công tác với chúng tôi.
Dù không cam lòng nhưng Thiết Uyển vẫn chỉ có thể phục tùng:
– Vâng, tôi sẽ tuân theo chỉ đạo của Thủ trưởng
– Tốt – Uông Khánh Quốc gật đầu – Nói cách nhìn của cô về vụ án này đi, theo như báo cáo của các cô thì vụ án này là do một người gây ra?
– Đúng vậy, từ dấu vết hiện trường kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi của Pháp y có thể thấy hung thủ chỉ là một người.
– Nói như vậy thực lực của hung thủ thực sự rất mạnh?
– Đúng vậy, chẳng những thế mà hung thủ còn hiểu biết rất rõ về súng đạn.
Thiết Uyển bổ sung, nàng đã xem qua hiện trường, ở đó không có một mảnh đạn nào bắn ngoài mục tiêu, từ đó có thể nói rằng trình độ khống chế đường đạn của hung thủ cực cao.
– Xem ra tên hung thủ này thực sự không đơn giản.
Uông Khánh Quốc cũng chỉ buông thêm một câu rồi liếc mắt với tiểu Lưu và tiểu Lý, hai người lập tức hiểu rõ mời Bùi thị trưởng dẫn mình ra ngoài tìm hiểu hồ sơ vụ án. Bùi Nghiêm Minh rất khó chịu, nếu điều tra về vụ án thì hỏi cô ta chẳng phải là rõ ràng hơn sao? Bất quá hắn cũng không dám có ý kiến nhiều, hắn cũng hiểu cuộc nói chuyện tiếp theo có phần cơ mật, mà cấp bậc của hắn thì chưa đủ để biết, thế thôi.
– Thiết Bí thư vẫn khỏe chứ?
Uông Khánh Quốc lộ ra một nụ cười mỉm hỏi.
– Ông biết cha tôi?
Thiết Uyển kinh ngạc nhìn hắn, cứ như vẻ mặt băng sương lúc đầu thì còn tưởng là người này không bao giờ biết cười cơ chứ.
– Nói cho hết thì ông ấy còn là thủ trưởng cũ của tôi. Ài, cũng hơn mười năm rồi chưa gặp lại ông ấy.
Uông Khánh Quốc vừa nói vẻ mặt vừa trầm ngâm, mất một lúc sau mới khôi phục lại.
– Biết nguyên nhân tôi lưu cô lại là gì không?
– Xin thủ trưởng nói rõ.
Mặc dù có thêm một tầng quan hệ nhưng vẻ mặt Thiết Uyển vẫn không chút thay đổi.
– Ngươi và cha ngươi rất giống nhau, công tư minh bạch! Ta còn tưởng ngươi sẽ gọi ta một tiếng “thúc thúc” chứ.
Nói đến đây ngữ khí của Uông Khánh Quốc chợt trở nên nghiêm túc:
– Không biết Thiết Cục trưởng đã từng nghe đến “Sa Tăng thần giáo”?
– Chưa từng!
Thiết Uyển chợt động tâm cơ,
– Có quan hệ với vụ án này?
– Đúng vậy!
Uông Khánh Quốc khẳng định,
– Sa Tăng giáo hoạt động tại vùng biên giới phía bắc của Liên bang Nga, là một tổ chức khủng bố vũ trang rất lớn. Bọn chúng có phân bộ ở các nước khác như Phần Lan, Lithuania, Ukraine, Thổ Nhĩ Kì.Còn Trung tâm đầu não vẫn chưa xác định được. Mười năm trước bọn chúng phái người ám sát Tổng thống Thổ Nhĩ Kì, mặc dù thất bại nhưng cũng gây tư vong cho hơn 300 thường dân. Đến lúc đó thế giới mới biết đến sự tồn tại của giáo phái này. Lúc đó Chính phủ Thổ Nhĩ Kì đã ra lệnh tiêu diệt tổ chức này, không ngờ bọn họ ẩn nấp rất kĩ. Thật không nghĩ đến, mười năm sau bọn họ lại xuất hiện trong biên giới nước ta.
Nghe đến đây Thiết Uyển đã đại khái đoán được nội dung sự việc:
– Chẳng lẽ tên tội phạm này là thành viên của Sa Tăng giáo?
– Đúng vậy.
Uông Khánh Quốc hân thưởng nhìn nàng,
– Bây giờ cô đã biết vì sao ta không cho cô điều tra tiếp rồi chứ? Tổ chức khủng bố này cực kì kinh khủng, hỏa lực của bọn chúng ngươi cũng đã thấy qua. Cảnh sát căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.
Nhớ tới những cảnh sát đã hi sinh trong lần truy bắt này hai con mắt Thiết Uyển lập tức trở nên tối sầm. Đột nhiên nàng ta quật cường ngước đầu lên:
– Thủ trưởng, có một chuyện tôi cần hỏi cho rõ.
– Sao? Ngươi nói đi.
– Tại sao vật nguy hiểm nọ nhất định phải đi qua Bắc Hải mà không đi qua địa phương khác? Vạn nhất sơ suất thì cả Bắc Hải này cũng sẽ biến mất!
Nói đến lời cuối ngữ khí của Thiết Uyển trở nên rất ngang ngạnh.
– Ngươi nói đến chuyện đầu đạn hạt nhân?
Uông Khánh Quốc thâm ý nhìn nàng ta,
– Ta có thể nói cho ngươi hay, vật đó căn bản là không hề di chuyển qua Bắc Hải, hơn nữa còn đã được chuyển đến nơi an toàn. Chuyện ở đây hoàn toàn chỉ là biện pháp ngụy trang, mục đích chính là đảm bảo việc hộ tống đầu đạn đến nơi an toàn.
– Nhưng tại sao nhất định phải lấy danh nghĩa Bắc Hải?
Thiết Uyển có chút kích động chất vấn.
– Chuyện này.ta cũng không đủ năng lực để biết.
Thật ra trước đó Uông Khánh Quốc cũng đã từng cực lực phản đối đề nghị này, chỉ là cấp trên đã quyết định rồi, hắn thân là quân nhân chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
– Nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép cáo lui.
Thiết Uyển tâm tình phức tạp, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
– Được, ta cũng không làm tốn thời gian của ngươi nữa. Về đi ngủ sớm một chút.
Uông Khánh Quốc đêm nay nàng ta sẽ rất khó yên vì chuyện này, thấy nàng ta bước nhanh ra cửa chợt nói với theo:
– Ngươi phải hiểu, chúng ta tất cả đều là vì Quốc gia!
Thiết Uyển cả người run lên, mở cửa đi ra ngoài
Hôm nay là Chủ nhật cho nên Hướng Nhật có lý do để nằm trên giường thêm một lúc, nhưng Sở đại tiểu thư lại không để cho hắn như ý cứ 10 phút lại kêu hắn một lần. Cứ như thế vài lần khiến tên lưu manh đầu óc muốn nổ tung, không còn cách nào khác đành bất cam rời khỏi phòng ngủ. Xuống đến phòng khách miễn cưỡng ngồi lên sôpha bồi tiếp hai tiểu cô nương đang tán trời tán đất, đây cũng có thể xem là một bi kịch trong tình yêu.
Trong lúc hắn đang buồn chán đến mức chỉ muốn đập đầu vào ghế chết quách cho xong thì một cuộc điện thoại gọi tới giải cứu cho hắn. Tên lưu manh vội vớ lấy điện thoại như vớ lấy đạo bùa cứu mệnh vậy, ngay cả tên người gọi cũng không thèm nhìn lập tức áp lên lỗ tai:
– Ông chủ, tôi muốn gặp ngài.
Thanh âm nhẹ nhàng êm ái như rót mật vào tai khiến người ta tỉnh cả ngủ. Tên lưu manh không buồn tra hỏi lập tức đáp ứng, nghe địa chỉ xong lập tức lao lên phòng sửa soạn quần áo đi hội kiến giai nhân. Bất quá lại có chuyện ngoài ý xảy ra, vừa xuống tới phòng khách thì phát hiện hai tiểu cô nương đang xem TV đều đã đứng lên, toàn thân đều mặc trang phục đi chơi, trên vai còn mang theo một cái túi xách nhỏ nhắn đáng yêu.
– Các ngươi định làm gì đó?
Hướng Nhật trợn mắt kinh ngạc.
– Đi với ngươi.
Sở Sở nở một nụ cười vô cùng ngây thơ khờ khạo.
– Ừm.ta có việc, các ngươi đi theo không tiện lắm.
– Có gì mà không tiện! Ngươi không chịu để chúng ta đi chung chắc chắn là trong lòng có quỷ rồi.
Công phu đẩy tang giá họa của Sở đại tiểu thư quả nhiên tinh tiến không ít!
– Không có, ta đi ra ngoài gặp bạn có chính sự.
– Vậy cùng nhau đi thôi!
-.