Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 54: Xảy ra chuyện rồi


Đọc truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 54: Xảy ra chuyện rồi

“Đại ca, sao chị hai đi vậy?” Hầu Tử không biết từ đâu chui ra, cười dâm đãng. Mới vừa rồi hắn rõ rằng thấy đại ca và “đại tẩu” nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn có cử chỉ hết sức thân mật. Nhưng mà chớp mắt một cái, “đại tẩu” vội vả bỏ đi, làm hắn hoài nghi là giữa hai người phải chăng đã có mâu thuẫn mà dấu kỹ làm người ta không ngừng nghĩ lan man.

“Cái chuyện đó tới rồi ” Hướng Nhất giọng nói sắc mặt không hề thay đổi nói, ngữ khí y như đang nói chuyện không có gì quan trọng.

Hầu Tử lúng túng gãi ót, vội vàng đổi đề tài: “Đúng rồi, Đại ca, mấy thằng này xử sao đây?”

“Xem kĩ rồi hãy hành động, đừng cho tụi nó thoát, nếu không hậu quả mày cũng biết rồi đó.” Lưu manh không hề cố ý dùng lời hù dọa, mấy phần tử khủng bố kia thì chuyện điên khùng gì mà không dám làm.

“Đại ca, anh coi hay là mình.” Hầu Tử dữ dằn làm dấu dưới cổ. Mấy bữa nay trên ti vi nói về mấy vụ cướp ngân hàng nhiều quá rồi, nghĩ không ra là ai. Đối với mức độ nguy hiểm của bọn chúng, Hầu Tử tự nhiên rõ ràng, giờ làm vụ này có uy hiếp tới an toàn tính mạng của chính mình, thằng này cũng muốn điên luôn rồi.

“Giờ không cần!” Hướng Nhật lập tức ngăn chặn ý niệm đen tối của Hầu Tử, nếu như giết người có thể giải quyết vấn đề thì hắn nhất định không run tay chút nào. Nhưng sự thật là trước khi biết rõ hướng hành động của đối phương, giữ lại mấy thằng này nói không chừng còn có chỗ dùng được, đặc biệt là thằng công tử trong đó có thể khiến cho vài tên e ngại mà không dám tùy tiện động thủ.

Hầu Tử xấu hổ lủi đi, nghĩ đến mình không ngờ phấn khích muốn giết người như thằng điên, bất giác hối hận rụt đầu.

.

.

Một phòng làm việc trong khu biệt thự số 68 Chân Long, Ngô Hạc Diên sốt ruột đi tới đi lui.

“Nhị đệ, Tiểu Vân giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng tắt nữa.”


“Đại ca, anh yên tâm đi, nói không chừng nó có chuyện gì nấn ná, lại còn có người của em đi theo, Tiểu Vân sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngô Hạc Niên tràn đầy tự tin đối với thủ hạ của mình.

“Chính bởi vì có người của em đi theo, anh mới không an tâm.” Ngô Hạc Diên dừng bước, “Em thử nghĩ coi, người của em nhìn quá lộ liễu, nói không chừng là tụi nó liên lụy đến Tiểu Vân.” Ngô Hạc Diên chỉ có độc một thằng con trai nên đã mất bình tĩnh.

“Đại ca, anh nói như vậy là đẩy hết lỗi cho em hả? Anh đừng quên, lúc đầu ai nói Tiểu Vân muốn đi ra ngoài kêu em phái hai người đi theo?” Ngữ khí của Ngô Hạc Niên cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Nhưng mà Tiểu Vân.” Nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Nhị đệ mình, Ngô Hạc Diên muốn nói cũng phải ngậm miệng.

“Không sao, Đại ca. Hai thằng mà em cho đi theo Tiểu Vân vẫn chưa từng hành động, cứ cho là bị phát hiện đi thì cũng không có chuyện gì lớn, mà trên mình tụi nó đều đem theo súng, muốn giữ tụi nó lại thì cũng không dễ dàng đâu.”

“Không hay! Anh cảm thấy vẫn nên phái người đi đem tụi nó về, khoảng thời gian này thật là loạn quá rồi!” Thằng con trai là cái thứ gì thì Ngô Hạc Diên trong lòng rất rõ, ở không không chịu cứ thích dây vào rắc rối, mà bây giờ lại có tay chân siêu cấp bên mình, sợ là sẽ càng vô pháp vô thiên – nghĩ đến đây, gã chạy nhanh ra khỏi thư phòng.

.

.

Trong lúc Hướng Nhật gấp gáp về nhà, Sở Sở và đồ đệ đều đã tới trường đi học rồi. Không ai ước thúc, hắn vốn định tiếp tục ở nhà trốn học buổi chiều, lại không ngờ Sở tiểu thư đã sớm có tính toán, đặc biệt để lại một mảnh giấy trên cái bàn uống trà trước sô – fa, viết rõ là không đi học thì hậu quả rất là nghiêm trọng, 100% ý uy hiếp trong từng câu chữ, mà còn có giọng điệu như con nít, hứa là nếu như đi học sẽ cho hắn một chút giải thưởng đặc biệt. Trước chính sách cây gậy và củ cà – rốt như vậy, Hướng Nhật tựa hồ không nghỉ ngơi được chút nào, quay ngoắc đi đến trường học, trên đường đã bắt đầu mơ tưởng đến thời gian tuyệt vời tối nay.

Nhưng mà, vận khí hôm nay hình như rất tệ, mới bước vào trường, lưu manh đã gặp chuyện phiền phức.

“Ê thằng kia, theo tụi tao qua đây!” Đối phương là mấy nam sinh thân hình cao lớn, mà còn giống như chính là đến đây chỉ để đợi hắn.


“Làm gì!” Hướng Nhật đẩy cái gọng kính trên sóng mũi, dáng vẻ vô hại. Mấy thằng trước mặt tuy không biết tên nhưng mà hắn cũng biết mấy bộ mặt quen thuộc trong lớp, đặc biệt là mấy điển hình bình thường hay ném cho hắn mấy cái nhìn không thân thiện gì.

“Mày đi rồi biết.” Một thằng cao to nhất trong đám, nghi ngờ là có quan hệ huyết thống với gấu trúc, sắp dang tay kéo hắn, Hướng Nhật hơi lách người tránh khỏi, “Tao bây giờ không có hứng thú muốn biết.”

“Thằng khốn nạn này, đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!” Một thằng nam sinh trên trán có một mớ tóc nhuộm như lông trắng uy hiếp, rõ ràng là xem nhiều truyện kiếm hiệp quá rồi mới có câu nói kinh điển trong phim này.

“Xin lỗi nha! Tao thích nhất là uống rượu phạt đó.” Hướng Nhật như cười mà không cười ngó hắn, sự khinh miệt trong ánh mắt hiện ra có thể thấy dễ dàng.

“Mày, ĐM.””Bạch Mao” tự nhiên không nhịn được nữa bị một thằng nhỏ yếu hơn mình xem thường, nói xong sắp sửa tiến lên động thủ, “Gấu trúc” liền chắn trước mặt hắn rồi thấp giọng nói: “Đừng có kích động, ở đây nhiều người!” nói rồi đánh mắt ra dấu đến mấy học sinh qua lại đã chú ý đến tình hình ở đây, bởi vì vẫn chưa có lên lớp cho nên người đi vào cổng trường rất nhiều.

“Về chuyện Tống giáo sư, mày tốt nhất là đi với tụi tao một chuyến.”

“Giáo sư Tống? Được rồi! Nhưng mà hy vọng tụi mày sẽ không hối hận.” Đã là việc liên quan đến nàng, Hướng Nhật cảm thấy bắt buộc phải giải quyết.

“Đi thôi!” Mấy thằng này mặt mày bặm trợn. Hối hận? Đến lúc đó vẫn không biết thằng nào phải hối hận.

Mấy thằng dẫn Hướng Nhật đến một lùm cây, thấy xung quanh không có ai, “Gấu trúc” liền nháy mắt, mấy thằng còn lại lập tức vây lấy lưu manh.

Hướng Nhật không thèm nhìn quanh, mấy thằng khốn dựa vào thân thể cao to mà ăn hiếp người khác thì hắn vẫn không để trong mắt.


“Nhân chứng là bạn học, Hướng Quỳ, mày tự thôi học đi.””Gấu trúc” bẻ ngón tay rắc rắc, có vẻ như rất muốn động thủ.

“Lý do!” Hướng Nhật trên mặt không biểu tình gì mà nhìn hắn, trong lòng lờ mờ cảm thấy giống như không chỉ đơn thuần là vấn đề do nàng thôi.

“Nắm đấm của tao bự hơn mày!””Gấu trúc” phất tay rống lên.

“Vậy thì sao?” Hướng Nhật vẻ mặt suy ngẫm, nắm đấm to không phải là tất cả thực lực.

Thấy vẻ mặt không thèm đếm xỉa của Hướng Nhật, “Gấu trúc” ngược lại không dám thật sự động thủ, rốt cuộc IQ để có thể thi đậu vào đại học này cũng không thấp, chiếu theo dự liệu ban đầu, đối phương thấy bên mình có nhiều người như vậy thì tối thiểu cũng nên tỏ vẻ run rẩy sợ hãi, nhưng mà bây giờ vẫn trấn định không thể ngờ, điều này không thể không khiến cho hắn suy nghĩ đến một vấn đề sâu sắc hơn.

“ĐM Mày!””Bạch mao” hiển nhiên là tuýp dễ xung động, huống gì sớm đã thấy thằng mắt kiếng này chướng mắt rồi, “Tụi tao đánh mày cùng lắm là bị trừ điểm hạnh kiểm một chút, còn mày tối thiểu phải nằm thẳng cẳng trên giường mấy tháng.” Vén tay áo như sắp đập người khác.

“Đợi đã!””Gấu trúc” kéo hắn lại, quay người nhìn lưu manh, trong mắt có ý âm mưu đạt được mục đích, “Mày không thôi học cũng được, nhưng mà.sau này không được tiếp tục bám lấy Thạch Thanh, đây chính là điều kiện của tụi tao.”

“Hùng ca!” Đám “Bạch Mao” mấy thằng kinh ngạc nhìn “Gấu trúc”, rõ rằng không tưởng được chuyện này xảy ra, điều này hoàn toàn khác với ý đồ tụi nó lúc đầu thương lượng là muốn dần cho thằng này thành tàn phế cấp 3.

“Gấu trúc” không để ý phản ứng của người mình, nhìn chằm chằm gã kia: “Nếu đồng ý mày có thể rời khỏi bây giờ.”

“Mày thích Tiểu Thanh?” Hướng Nhật cảm thấy hơi tức cười, cái thằng giống y như con gấu trúc ở trước mặt không ngờ hết muốn sống rồi, đi thích đồ đệ bạo lực có danh xưng “Thạch Nữ” của mình.

“Thằng chó! Câm họng.” Đối với việc gã này thân mật gọi tên người tình trong mộng, “Gấu trúc” phẫn nộ phát điên rống lên.

“Nhỏ đó là của tao!” Một câu nói của Hướng Nhật đã kích thích “Gấu trúc” nổi điên, không thèm nghĩ ngợi gì, nắm chặt nắm tay đấm tới.


“Dừng tay!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, ở đằng xa, Thạch Thanh mặt giận dữ đi tới.

“Gấu trúc” gượng gạo thu lại nắm đấm, ngoảnh đầu ngập ngừng nói: “Thạch Thanh, đây.”

“Giáo huấn lần trước còn chưa đủ hả?” Thạch Thanh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu ruột gan.

“Anh.”

“Lăn đi.” Không đợi đối phương nói tiếp, Thạch Thanh quát một tiếng, tỏ rõ phong phạm bạo lực nữ.

Trải qua một trận giằng co kịch liệt, so sánh trình độ võ lực cao thấp của hai bên, lại nhớ lại kinh nghiệm đau khổ phải nằm trên giường bệnh một tháng lẻ tám ngày, rốt cuộc, “Gấu trúc” hằn học liếc gã một cái, không cam lòng mà bỏ đi.

“Tiểu Thanh, sao em lại đến đây?” Hướng Nhật tự nhiên ôm cái eo thon của đồ đệ, kề sát bên tai nhỏ khẽ nói. Từ sau vụ việc đó, hắn càng thích chọc ghẹo đồ đệ mà người khác coi là có thể đánh chìm núi tuyết “Hymalaya”.

“Sư phụ.” Thạch Thanh toàn thân run rẩy, âm thanh phát ra rồi không thể khống chế mà run giọng, “Em đúng lúc thấy thầy và bọn họ đi cùng, vì vậy mới đi theo xem.” Sự thật là nàng đã sớm đợi ở gần cổng trường, về việc hông biết có phải có nghe đồn là sư phụ hay cúp tiết không mà xung phong đến kiểm tra xem hắn có đến lớp hay không mới biết.

“Thật hả?” Hướng Nhật thấy đồ đệ mặt đỏ như máu, đang định trêu chọc thêm một bước nữa, tiếng chuông của cái điện thoại di động chết tiệt lại vang lên.

Nhưng mà lần này lại không phải là một cuộc gọi mà là một đoạn tin nhắn ngắn, người gửi tin là Hầu Tử, phía trên chỉ có một chuỗi số “99999999.”

Có chuyện rồi!

Hướng Nhật không kịp suy nghĩ thêm, để lại một câu “Đợi thầy quay lại”, đầu cũng không ngoái lại mà gấp rút chạy đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.