Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày


Đọc truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày

“Hùng ca, có tin tức thằng đó rồi.”.

“Nói!” tên vạm vỡ cao khoảng hai thước xoay xoay điếu thuốc, nằm trên salon, áo banh ra một bên ngực.

“Là đàn em tụi Mã tử báo tin, nói nhìn thấy thằng đó với bạn gái nữa đi vào đại học kinh.”

“Vậy còn chờ cái mẹ gì nữa! nhanh lên, dẫn người đi bắt nó cho tao.ân, còn có bạn gái nữa hả? bắt hết về đây!” tên vạm vỡ phun ra một làn khói đen đen, lưỡi lè ra liếm nhẹ vào bờ môi.

“Hùng ca.”

“Hùng con mẹ mày chứ Hùng, còn không đi mau!”

“Hùng ca, nhỏ đó không thể đụng a!”

“Tại Bắc Hải còn không có người nào mà ông đây không.mày nói cái gì! Con nhỏ này là trong danh sách “Cấm phạm ” hả?” Tên vạm vỡ đột nhiên đứng lên. bảng Cấm phạm, là danh sách con gái một số gia đình mà các băng xã hội đen lớn lập ra để tránh chuyện đụng chạm tới những gia đình không nên dây vào, mỗi thằng đàn em mới gia nhập đều được đưa cho một bảng, để cho tụi nó nhớ kỹ những phụ nữ này không thể đụng chạm tới.

“Đúng đó, Hùng ca, nàng là con gái của Chân long tập đoàn Sở A.”

“Sở A? Sở điên hả? mẹ nó! Sơn kê, lập tức gọi người quay lại cho tao!””Hùng ca” đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tên Sở đó là một tên điên, đụng vào đi rồi đời này đừng mong làm người nữa.

“Dạ, Hùng ca, vậy thằng đó làm sao đây?”

“Trước.trước hết đừng động tới! mẹ, Sơn kê, con mẹ mày định chơi tao hả? Con gái của thằng Sở đó mày không nói sớm, còn bạn gái, gái cái con mẹ mày, xxx!””Hùng ca” bay lên, một cước đá đầu trọc ngã lăn long lóc trên mặt đất, “Cút! lần sau không nói rõ ràng, ông chém mày!”

..

“Bội bội, hai vị này là bạn cô sao?” số 10 từ sân tập đi lại, nhìn thấy Sở sở thì con mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó mới nhìn đến tên đang ôm nàng.

“Uh. Bạn thân tôi Sở sở với bạn trai nàng.” Trầm Bội Bội giới thiệu rồi đưa cho hắn một cái khăn lau màu trắng.

“Hai, chào hai bạn! tôi là Lôi Vĩ, a a.hai bạn là bạn của Bội Bội, vậy không phải người ngoài, hoan nghênh hai bạn đến tham quan.” Số 10 tùy tiện lau mặt, rồi đưa khăn lại cho Trầm Bội Bội.

“Cám ơn!” Sở sở lễ phép trả lời.

Hướng nhật đã thay đổi tư thế, nhàn nhã tựa vào bộ ngực đầy đặn của nàng, về phần tên số 10 đẹp trai – không khí chăng.

“Hướng quỳ.” Sở sở hơi đỏ mặt, tên người nầy không hiểu cái gì kêu là ” Xã giao” sao?


“Muốn rồi hả? Nếu muốn thì giờ mình về nhà.” Hướng nhật ngẩng đầu nhìn nàng cười gian.

“Hứ! Không để ý tới anh!” Sở sở chu cái miệng nhỏ nhắn, chuyển sự chú ý xuống trận đấu dưới sân.

Lôi vĩ ném bóng vào rỗ một lần nữa, làm bốn phía nổi lên tiếng thét chói tai từ những nhỏ hâm mộ hắn.

Hướng nhật ngoáy ngoáy cái lổ tai, vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe rõ rồi, như tiếng mèo động đực vậy, giờ mới phát hiện trong cầu trường cũng không ít người, trong đó cũng có rất nhiều em xinh tươi.

Nhìn chằm chằm một đôi chân trắng dài.Hướng nhật thầm hối hận, sao nhiều thằng cứ vùi vào học mà không chịu cúp tới đây, thất bại quá mà. Mà mấy nhỏ này giờ này dù ăn no rồi không có chuyện gì làm thì cũng đừng tới đây khoe hàng chứ, nếu khoe thì dứt khoát cỡi hết quần áo rồi nhảy đi. Nhưng hắn khinh bỉ người khác mà không nhìn lại mình, cũng là thành viên của tiểu đoàn “cúp học”, không chừng còn là đại ca trong số đại ca.

“Ai – em, em làm gì đó!” Đang nhìn chằm chằm những cặp đùi thon dài, đẹp Hướng nhật đột nhiên thấy bên hông tê rần.

“Hừ! nhìn tới nỗi con mắt muốn lồi ra luôn.” Sở sở nghiến nghiến răng nói.

“hắc hắc, ra vẻ đàng hoàng ta, vậy đùi ai đây?” Hướng nhật dùng sức ngọ ngoạy đầu cạ cạ vào ngực nàng, tay sờ sờ đùi nàng, thoải mái rên lên.

“Anh.!” Sở sở giận dỗi vươn bàn tay nhỏ bé nhắm cánh tay tên lưu manh, dùng sức nhéo một cái, vừa rên thoải mái thì giờ là một tiếng thống khổ. Trầm Bội Bội một bên nhìn chịu không nỗi nữa, lên tiếng: “tôi nói nè hai người, hai người âu yếm thì tôi không ý kiến, bất quá chỗ này có nhiều người vậy nhìn, các người chú ý chút?”

“Bội bội, bà nói cái gì đó!” Sở sở ra vẻ giận dỗi.

“Nói gì? vừa rồi có người nói gì hả?” Trầm Bội Bội ra vẻ chẳng biết gì nhìn quanh quất.

“Tên xấu xa.” Sở sở thấp giọng mắng.

Trầm bội bội không dám dây dưa nữa, chuyển đề tài: “Sở sở, giờ góp ý cho tui đi, bà với bạn trai thân thiết được vậy chắc biết.” đột nhiên thấy bạn thân dùng ánh mắt hung hăng nhìn mình, thì lập tức đổi lại: “Tiểu Sở, bà thấy hắn rồi.hắn thế nào?”

“Không biết!” Sở sở lẫy nói.

“Nhỏ mọn! chưa thấy ai hẹp hòi như bà, làm tui còn xem bà là bạn thân bạn tốt nhất nữa.”

“Không biết là không biết!”

“Không bằng để ta nói cách nhìn của mình đi?” Hướng nhật lại nhướng nhướng mắt mở miệng.

“Uy, lưu manh, anh không được nói lung tung đó.” Sở sở cảnh cáo.

“Không sao đâu! Ông xã Sở sở, anh cứ nói, em ủng hộ anh. Chưa từng nghe qua con trai đánh giá con trai, anh cho ý kiến thế nào thì cứ nói, dù nhận định người đó.đồng tính đi thì em cũng nghe.” Trầm bội bội cổ vũ.


“Số 10 đó.” Hướng nhật gia tăng âm lượng, khiến một số tuyển thủ bên cạnh chú ý. thật ra, vì vừa rồi ba người các nàng nói chuyện nhỏ qúa, người ngoài chỉ thấy các nàng nhép miệng nhưng căn bản là nghe không được cái gì, Lại không có ý mò lại gần nghe lén. Giờ vất vả chờ cũng có cơ hội rồi, cả đám vểnh tai lên nghe.

Sở sở trong lòng mọc lên một cảm giác bất an, tên nầy, lại nói gì đó mà người khác không chịu nổi đó chứ, lần trước nói với ba mình khiến ông chết trân trong vài phút rồi.Nhìn về phía bạn thân mình kế bên, thấy trên mặt nàng mang theo vẻ hưng phấn.ai, hy vọng đừng làm cho người ta khóc.

“Đẹp trai còn miễn cưỡng, có thể dùng ba chữ hình dung “mặt kiếm ăn”!” Một câu nói xong, Sở sở than “aiii” một tiếng, quả nhiên, lại nữa rồi.

* Chỉ việc dùng bộ mặt kiếm ăn, kiếm tiền từ mấy bà mấy cô

Trầm bội bội ngạc nhiên, này.bạn trai Sở sở ở Văn khoa sao?

“Đáng tiếc, kỹ thuật kém quá!” Hướng nhật vừa nói xong, cả đám dưới sân quay lại hắn rống lên.

“A a.a a.” Sở sở xấu hổ muốn đem tên lưu manh dựa trên ngực sút ra ngoài, nhìn lại thấy mấy người trong đội tuyển bóng rỗ đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn, lập tức gỡ gạt “Bội bội, kỳ thật Hướng Quỳ không hiểu gì về bóng rổ hết.”

“Em mới là không hiểu đó, em không biết hả? hừ hừ, ông xã em năm đó là đệ nhất cao thủ bóng rổ đó.” Hướng nhật bất mãn nói. Mặc dù thân thể này còn chưa sờ qua trái bóng, nhưng dựa vào việc khôi phục lại tám phần thực lực cùng với kinh nghiệm kiếp trước, muốn đánh bại hắn cũng rất khó.

“Ông xã Sở sở!” Trầm Bội Bội đột nhiên nghiêm túc.

“Hở?” Hướng nhật nhìn cặp chân dài của Trầm mỹ nữ.

“Anh thiệt là hóm hỉnh nha! Oa ha ha ha.” Trầm bội bội cười tới nỗi ôm bụng.

Hướng nhật nheo mắt lại, mẹ, bộ tưởng ông nói chơi hả?

“Cao thủ! Làm hai hiệp nào, thế nào?” một giọng đầy khiêu khích vang lên.

“Không hứng thú!” Hướng nhật ngẩng đầu nhìn, ra là một trong đám sắc lang vừa nãy, cao cỡ 1m95.

“Không phải tự nhận là cao thủ sao? không dám hay là không thể?” Cao kều khinh miệt cười nhạo.

“Điền Phong! Không coi quản lý này ra gì hả? theo như bạn tôi nói, người ta hay nói giỡn thôi.” Trầm bội bội không thể trơ mắt nhìn bạn trai của bạn thân mình bị làm nhục.

Hướng nhật khinh thường nhìn cao kều: “Sao hả? muốn cùng so tài với anh mày hả?” Hắn cũng không phải thằng nhóc xốc nổi, tâm lý hắn chính xác mà nói là ở tuổi 30 rồi, lại có kinh nghiệm trãi qua nhiều phen sóng to gió lớn. Cái đám choai choai ở đây không đáng xách quần cho hắn nữa là.

“Khó có dịp gặp cao thủ, sao lại bỏ qua cơ hội chứ?” Cao kều cười mỉm.


“Điền phong, tạo phản hả?” Trầm bội bội thấy hắn lại xúc phạm người phe mình, giận dữ trừng hai mắt.

“Quản lý, cái này không trách tôi, cô không thấy người ta có phong cách của cao thủ sao?” Cao kều nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.

“Đúng đó, Trầm tỷ, Điền phong mà không khiêu chiến, tôi sẽ lên đấy.”

“Điền phong tốt lắm.”

“Cố lên Điền phong!”.. mấy tên đồng đội kế bên cao kều bắt đầu rống lên, cả đám nhìn thằng bốn mắt này gai mắt lâu rồi, hốt bạn gái xinh đẹp này không nói còn chê bai “Thần” của bọn nó.

“Hướng quỳ, em muốn về.” nhìn cả đám người gào lên, Sở sở hạ giọng, giọng như bị đè nén cực kỳ khó chịu.

“Nhỏ ngốc!” Hướng nhật buông tay nàng ra, đứng lên, vuốt cái cằm đáng yêu của nàng một cái, trong mắt một mảnh ôn nhu. Hắn biết, cô nàng không đành lòng nhìn hắn tiếp tục chịu nhục, mới có thể không để ý tới mặt mũi bạn mình đưa ra ý định rời đi. Điều này khiến hắn rất tức giận, mẹ nó hậu quả nghiêm trọng rồi.

“Không sao đâu, chỉ là mấy thằng nghiệp dư thôi, anh không coi ra gì.”

“Mày nói cái gì!” lời kiêu ngạo của Hướng nhật giống như chọc giận cả đám trâu bò, thanh âm gào rống làm cả cầu trường như rung lên muốn xụp, ngay cả những người đang xem trận đấu cũng tập trung nhìn qua bên này.

“Một thằng lên hay cả đám lên?” Hướng nhật vươn tay ra chỉ đám sắc lang có cả cao kều.

Trầm bội bội cả kinh che cái miệng nhỏ nhắn lại, ông xã này của Sở sở cũng quá ” mạnh mẽ” rồi? Nhìn dáng người nhỏ vậy, không chừng đụng mạnh cái là gãy ra làm mấy khúc a? Cũng không trách nàng có cái ý nghĩ này, ai thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn cũng không nghĩ hắn có một tẹo cơ hội nào, nói ra cũng không ai tin.

“Má!” Cả đám tuyển thủ bóng rổ nháo nhào xông lên định cho thằng bốn mắt coi trời qua đít chai này một bài học.

“Đừng nhúc nhích!” Cao kều giang hai tay ngăn cản bọn họ, “thằng này là của tao!”

“Nói vậy chỉ một thằng thôi chứ gì?” Hướng nhật nhìn cô nàng một cái kểu “an tâm đi, chờ đó”, rồi chậm rãi đi đến sân đấu. Sở sở phía sau mặc dù lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tự tin của hắn, nhớ tới chuyện lúc đầu một người hạ mấy trăm võ sinh nhu đạo, lập tức tin tưởng, không hề giữ hắn lại.

“Sở sở, sao bà không kéo ảnh lại?” Trầm Bội Bội lo lắng thay Sở sở, Điền phong là tấn công chủ lực của đội tuyển, bạn trai của Sở sở nhìn thư sinh vậy nói sao cũng không giống từng tập bóng rổ.

“Yên tâm đi, mình tin anh ấy!” câu trả lời của Sở sở đổi lấy một tiếng thở dài của Trầm Bội Bội.

Tin nóng này lập tức được lan truyền sau đó là màn suy đoán kết quả và cá cược nhanh chóng được xổ ra, tiếng gào đặt cược vang không ngớt khắp nhà thi đấu.

Trận thi đấu này nói trắng ra là người ngoài tới khiêu chiến với người trường mình, màn này ít có nên ai cũng căng mắt ra, tránh việc bỏ lỡ những màn đặc sắc

“Điền phong khiêu chiến thằng bốn mắt đó hả, cái này vui à nha.”

“Ngu! Thằng bốn mắt đó khiêu chiến thằng Phong đó, mày không thấy vừa rồi nó dùng ngón tay chỉ thằng Phong à? thật sự là kiêu ngạo! hy vọng thằng mắt kiếng đó đừng thắng, nếu không nó không có đường về rồi!”

“Thằng bốn mắt còn không tới 1m8, Điền phong gần 1m98, mày nhìn coi, chẳng khác nào một con khỉ nhỏ với một con tinh tinh?”


“Quả nhiên, rất giống!”

“Bội bội, cô sao không cản, tốt xấu gì người ta cũng là khách – ai, tôi cũng không biết nói như thế nào với cô nữa.” Số 10 nhìn hai người dưới sân đang tiến vào trạng thái chuẩn bị, ra vẻ bất đắc dĩ nói.

“Anh tưởng tôi không làm à? Điền phong đáng chết, ngay cả lời của tôi mà cũng không nghe, được lắm vào tập huấn đi rồi biết, phải chiếu cố hắn cho tốt.” Trầm bội bội nghiến răng.

Số 10 cười khổ lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía nữ sinh ngồi bên cạnh, thật là đẹp, ngay cả Bội Bội cũng còn kém hơn, nếu mình gặp nàng trước…, có lẽ.

“Mày.trước tấn công 10 trái, sau đó tao tấn công lại 5 trái, cuối cùng xem ai bỏ rổ nhiều hơn thì thắng, hiểu chưa?” Điền phong ngạo nghễ lớn tiếng tuyên bố quy tắc trận đấu.

Những người đứng xem nghe được quy định trận đấu lớn tiếng kêu tốt, còn nói tên Phong là tốt, không khi dễ người ngoài tới, ngay cả những người mới vào xem cũng thét chói tai tên hắn, đội cổ vũ thì ra sức huy động vũ cầu trên tay, ngực nhấp nhô lien tục, chân đá cao một lượt lộ ra quần lót đủ màu, làm cho cả đám sắc lang xung quanh mãn nhãn, dưỡng mắt.

“Như vậy mày không phải bất lợi à?” Hướng nhật nhìn lướt qua đám cổ vũ và bọn cổ động, theo thói quen sờ sờ cái mũi.

“Bắt đầu đi!” Điền phong không thèm giải thích nhiều, trực tiếp ném bóng qua.

“Nếu vậy, tao không khách sáo nữa.” Hướng nhật chụp lấy bóng xoay vòng quanh mình vỗ xuống đất hai cái, cảm giác cũng vừa tay.

“Đến đi!” Điền phong bày ra tư thế phòng thủ.

Đáng tiếc Hướng nhật căn bản là không muốn va chạm với hắn, đứng tại chỗ dập bóng xuống sân hai cái, sau đó nhảy lên hướng tới rỗ ném bóng, bóng xẹt qua một đường cong đẹp vô cùng rót vào rỗ.

Chung quanh cười rộ lên, thằng bốn mắt này chọc cười chắc, từ giữa sân mà đòi ném vào, trừ khi may mắn, nếu không là ẵm gọn 3 điểm à, hù gần chết người đó.

Hướng nhật cũng không thèm nhìn coi bóng có thể vào rỗ không, sau khi ném xong hạ thân xuống, hắn lập tức vọt tới rỗ.

Điền phong nhìn bóng bay cũng nghĩ bóng nhất định vào không được, lại thấy đối thủ chạy tới, biết là để đón bóng bật ra. Bất quá có mình chắn ở đây, muốn đón bóng hả, mơ đi ku.

“Phanh” một tiếng gọn ghẽ vang lên, bóng nện vào tấm bảng phía sau rỗ bật ra, Điền phong đã sớm chờ bên cạnh, thấy bóng văng ra, không do dự vươn tay bắt lấy. Mắt thấy sắp bắt được bóng rồi thì một cánh tay trắng nhợt lại vươn tới bóng trước.tiếp đó mạnh mẽ dập mạnh xuống rỗ.

Im lặng, lặng lẽ tới mức con ruồi bay qua cũng nghe.vài giây sau, một loạt tiếng la thất thanh vang lên, tựa hồ muốn bật luôn nóc nhà thi đấu: “A – ” bọn họ thấy gì: một tên bốn mắt không tới 1m8 lại đoạt được bóng của một tuyển thủ cao cần 2m, lắc đầu không tin nhưng sau đó thì gào lên kích động, mấy động tác đó trôi chảy quá, chuyên nghiệp quá, đây là tuyển thủ ngôi sao của NBA* sao? rất nhiều người trừng con mắt nhìn con ngươi muốn lọt ra, dù muốn không tin song sự thật rành rành ra đó, không tin không được!

* NBA: hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ

Sở sở “Bá” muột tiếng đứng lên, hưng phấn vỗ, vô cùng kích động.

Trầm Bội Bội miệng mở lớn thành chữ “o”, vẻ mặt không dám tin, mặt cho thấy muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.

Lôi vĩ mắt nheo tít lại, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thấp bé kia, không biết đang nghĩ gì.

Điền phong đứng chết lặng dưới rổ, mắt mở lớn không tin nổi nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, bộ thằng này nó còn cao hơn mình nữa sao ta?

“Thật ra, tao không hạ mày, nhưng cái này là mày tự chuốc lấy!” Hướng nhật cầm lấy bóng chạy về giữa sân, chuẩn bị tấn công tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.