Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 12: Tụ tập


Đọc truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 12: Tụ tập

“Chị, tiểu thư này là?” Gã thanh niên tuấn tú hỏi nhưng mắt cứ dán chặt lên mặt Sở Sở.

“Em không biết hả? nàng là bạn chị hồi trung học đó, cũng từng tới nhà mình học đó – Sở Sở, Sở đại tiểu thư.” mỹ nữ được gọi là “chị” giới thiệu.

“Ra là Sở Sở tiểu thư, cô khỏe không! tôi là Tư Mã Dự, lần đầu gặp, sau này có gì chỉ dạy!” Tư Mã Dự ra vẻ văn vẻ.

“Chào anh! tôi có thấy anh diễn kịch trên TV, rất hay nha.” Sở sở cũng vui vẻ đáp lại.

“Cám ơn!” Tư Mã cười sáng lạn, trong mắt lộ ra sự đắc ý.

Nghe xong cả hai tán hưu tán vượng, Hướng Nhật càng ngày càng thấy chướng mắt rồi. Mình với nhỏ đó tuy là diễn kịch thôi nhưng cũng sờ sờ mó mó đụng chạm qua lại rồi, nói không để ý thì nói dóc nhưng nói chuyện như diễn như hai người kia thì da gà nó nổi lên tới ót rồi, mẹ nó kiểu thư sinh như Tư Mã chắc muốn hát với gái đẹp trước mắt màn thư sinh hý tiểu thư. Cha nó hồi đó ta làm lão Đại dù không bao giờ đi coi nhưng cái kiểu giả tạo như vầy thì thấy nhiều như bụi trong mắt, đóng thành ghèn, rữa đi vẫn còn nhiều, còn cái mụ “chị” kia nữa, phối hợp diễn hả. Tướng nhỏ này mà từ xa không nhìn ra, gạt con nít lấy kẹo à, đm ngứa mắt rồi đó.

“Thằng nhóc này, em càng ngày càng nổi tiếng rồi, sợ là có ngày nhiều phụ nữ vây quanh quá tới chị cũng quên luôn.””chị” bạn học của Sở sở thấy cả hai đùa thì không nhịn được cười.

“Sao vậy được? em sao dám quên chị, em còn chờ tới lúc chi già đến mức không cầm chén được để đút nữa mà.” Em của Lạc Phi nũng nịu nói.

“À?” Tư Mã nói đến trong lòng vừa động liền hỏi, “Sở tiểu thư đang làm ở đâu?”

“Tôi còn chưa tốt nghiệp.” Sở sở hơi ngượng ngùng nói.

“Ha Ha, ta nói nè Tư Mã, bình thường mắt của em không phải đặt trên đỉnh đầu à? Hèn gì nhìn không ra. Nói cho em nghe nè, người ta còn đang là sinh viên, hơn nữa còn là công chúa của tập đoàn Chân Long thì sao lại cần tìm việc ở ngoài nữa chứ?” Lạc phi ngầm nhắc em.

“A! nhầm rồi!” Tên tuấn nam hai tròng mắt nhất thời sáng ngời.” Chắc là vì Sở Sở tiểu thư thật sự là quá diễm lệ đi, khiến tôi bị lóa rồi, nhìn quen một lúc nữa chắc là không sao nữa.”

“Tư Mã tiên sinh thật là hóm hỉnh!” Sở sở che cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười nói.


“Sở Sở tiểu thư không cần phải khách khí, cô vời chị tôi là bạn học, không bằng cũng giống chị tôi gọi là “Tư Mã” đi.” Tư Mã bắt đầu muốn rút ngắn khoản cách bằng cách vận dụng quan hệ.

“A a.”

“Uy, cô cười đủ chưa? Khoe hết hàm răng rồi kìa, tính khoe răng trắng à!” Hướng nhật thấy cô này ngày càng thích nghe tán tỉnh thì càng thấy khó chịu quyết định xách nước mà tạt.

“Xấu xa! Trước mặt bạn học của ta cũng còn vậy.!” Sở sở trừng hắn.

“Sở sở, hắn là ai vậy?” Lạc phi vẻ mặt như phát hiện ra lục địa mới.

“Uh ha, Sở Sở tiểu thư, vị này là?” Tư Mã giờ mới chú ý tới còn có người khác tồn tại. thật ra là với con trai hắn không thèm coi ra gì thôi.

“Anh ấy là bạn trai của tôi!” Sở sở mặt đỏ nói.

“Cái gì! không thể nào? Sở sở em khi nào đã thành hoa có chủ rồi, cũng không nói cho chị biết một tiếng, còn để chị cho lắng cho em, còn coi người ta là chị em tốt không?” Lạc phi vẻ mặt rất khoa trương nói.

Tư Mã Dự sắc mặt âm u nhìn cái tên tầm thường trước mặt, đánh giá hắn vốn không cùng đẳng cấp với mình, tâm lý thầm so sánh một lần nữa, phát hiện căn bản cần so sánh, thử hỏi một con gà cùng con chim ưng thì có thể so sánh sao?

“Là gần đây mới quen mà, còn chưa nói với chị!” Sở sở lập tức giải thích, nàng cũng không muốn làm cho người ta hiểu lầm mình.

Tư Mã Dự nghe đến đó thở dài một cái, nói cách khác mình còn có hy vọng rất lớn. Lần này thật sự phải cảm ơn bà chị này đã kêu mình cùng đi dạo phố, nếu không sợ sẽ mất đi một cơ hội tốt tới vậy.

“Không tính nữa, lý do ta miễn cưỡng chấp nhận, bất quá không cho có lần sau, còn dấu chuyện gì nữa là không tha cho em đâu!” Lạc phi uy hiếp.

“Có gì nữa đâu nè!” Sở sở nói hết sức bất đắc dĩ.


“Còn không chịu thôi à!” Hướng nhật lạnh lùng nói, cô nàng này không biết tự kiềm chế à, không tự kềm thì trở về nhất định phải đẩy vào tường làm thế doggy style thiệt mạnh thiệt nhanh mới được.

“A, xin lỗi, xin lỗi!” Sở sở vội vàng đi tới bên người tên lưu manh, nhẹ giọng nói: “Hướng quỳ, trước mặt bạn học hồi đó của tôi, anh có thể nể mặt chút không?”

“Có lợi gì?” Hướng nhật nhân cơ hội kiếm thêm lợi tức.

“Ngươi – cùng lắm để cho ngươi sờ ta.được rồi, hồi nãy ngươi vừa lén sờ ta một cái còn chưa, vậy tính cho lần này đi, lần này ngươi phải tốt với ta!” Sở sở bày ra tính Đại tiểu thư.

“Mơ đi! Sờ có một cái ngoài quần mà cũng nói, còn đòi lấy đó làm thang leo lên đầu ta à.” Hướng nhật nuốt nước miếng một cái, cái cớ vậy mình trưng ra cũng thấy nó yếu quá.

“Vậy về cho ngươi sờ một cái theo ý ngươi được chưa!” Sở sở nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.

“Hợp đồng xong! Nhưng mà cũng phải đáp ứng ta là không có cười cợt với cái thằng mắt miệng chữ X đó nghe chưa.” Hướng nhật đưa ra điều kiện.

“Ân? ngươi nói là Tư Mã Dự?” Sở sở kỳ quái nhìn lưu manh một cái, chợt hiểu ra nói: “Ta biết rồi nha, ngươi ghen nè, không lẽ yêu ta rồi à?”

“Bịnh hả! Anh đây có lòng thương người thôi, Ta chỉ hứng thú với thân thể của cô thôi, đừng quên ta đã nói qua nhất định phải kéo cô lên giường rồi nằm đè lên.” Hướng nhật mắt lóe sáng.

“Lưu manh! Mơ đi, trừ khi kết hôn mới làm chuyện đó.Á, mà đó là nói là giả định thôi, không phải thiệt!” Sở sở nói ngày càng lung tung.

“À vậy phải kết hôn cô mới theo ta ngủ? vậy đơn giản rồi, ngày mai làm hôn thú cũng được, vậy tối nay chúng ta có phải là có thể không ngũ phòng riêng rồi, giường ta cũng còn rộng?”

“Đi chết đi.”


“Uy, các ngươi tâm tình gì mà bí mật vậy? không có gì thì phải nói công khai chứ?” Lạc phi vừa đi tới vừa hỏi.

“Không có gì, anh ấy không vui vì hồi nãy trò chuyện với hai người mà không nhớ tới thôi mà.” Sở sở quay đầu lại nũng nịu nói.

“Ra là vậy!” Lạc phi nhìn về phía tên “bạn trai”, “làm con trai cũng không nên nhỏ mọn như vậy chứ! tôi và Sở Sở là bạn thân từ nhỏ đến lớn, tâm sự vài câu mà cũng có ý kiến sao?”

“Có!” Hướng Nhật sẵn đạn trong miệng khạc luôn.

Sở sở trong lòng cả kinh, tên chết bầm, mới vừa đáp ứng người ta là phải xử sự cho tốt, vậy mà chưa gì hết đã trở chứng rồi? vội vàng đánh mắt ra hiệu cho hắn.

“Vậy là không thể được!” Hướng nhật thấy cô nàng vừa tức vừa sợ, quyết định không làm mất mặt nàng ở chỗ này.

“Ha ha.ha ha.” Lạc phi cười cho qua loa mà cũng rất mất tự nhiên.

“Quý khách, quần áo chọn được rồi, ngài có thể thử xem.” Nữ phục vụ đang cầm một đống quần áo đi tới.

“Không cần đâu, gói lại hết đi, tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cô!” Hướng nhật vung tay lên.

“A? toàn bộ gói lại sao? Nhiều lắm a! Ngài thật sự không định thử một cái?” Nữ phục vụ há mồm cứng lưỡi.

“Đúng vậy, cứ vậy đi!” Hướng Nhật nói chắc chắn.

“Vậy tôi sẽ nhanh chóng gói ngay.” nói là làm liền, cầm túi chuẩn bị bao toàn bộ quần áo lại.

Lạc phi bên cạnh kinh ngạc nhìn nghệch mặt ra, ai mà đi mua quần áo cũng giống hắn vậy thì tiền bán quần áo của các tiệm phải đếm gãy tay. Tư Mã Dự lạnh lùng bàng quan, biểu hiện của tên đó càng làm cho hắn hiểu được hắn không xứng làm tình địch của mình, một chút biểu hiện tử tế cũng không khác gì thứ chỉ biết lùa đồ ăn vào rồi nuốt vậy.

“Uy, Anh không thử coi vừa không, sao biết chắc là vừa hết chứ?” Sở sở không hài lòng với thái độ mua quần áo của hắn.


“Không có gì đâu, ánh mắt của người ta rất chuẩn. Em không thấy người ta chọn đồ cho em rất đẹp và vừa sao? mặc xong anh không rời mắt được đây này.” Hướng nhật móc túi ra ngay một chiêu tán tỉnh.

“A a, vậy hả? có thật là anh nói đẹp tới vậy không?” Sở sở bị lời ngon tiếng ngọt một phát bắn gục, lập tức nhìn lại mình.

“Em ở chỗ đây chờ một chút, ta đi thanh toán!”

“A? để em trả cho, nói là mua quần áo cho anh mà.” Sở sở đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói.

“Sao hả? sợ ta không có tiền thanh toán à? yên tâm đi, cô thích gì cứ nói tôi mua cho, tính toán cái gì nữa, coi như là lễ vật tặng cho cô đi.”

“Cám ơn!” Sở sở âm thầm móc ra một cái ví nhỏ đưa cho hắn, “Nếu như đem không đủ tiền thì cứ nói, hay dùng cái này của tôi trả trước.”

“Không cần đâu!” Hướng Nhật thấy hơi cảm động, cô nàng này sợ mình lấy le mà thiếu điện nên âm thầm đem chi phiếu đưa cho mình, thật là khờ tới mức đáng yêu mà. “Ta mang theo tiền cũng đủ mua luôn cả cái cửa hàng này, không sao đâu!” hắn vừa nói vừa đem chi phiếu đẩy trở lại cố chủ luôn.

Sở sở cũng không dám tin hắn, nhưng cũng cầm chi phiếu bỏ lại vào trong ví nhỏ. Nhưng không biết động tác vừa rồi của nàng mặc dù kín đáo, nhưng vẫn bị một nam một nữ bên cạnh phát hiện, chỉ là bọn họ không chú ý tới động tác thu hồi lại chi phiếu của nàng.

Tư Mã Dự và Lạc phi nhìn nhau, thấy được ánh mắt khinh bỉ trong mắt người kia: Con trai vậy đúng là thứ đào mỏ mà. Lạc phi quyết định chủ ý là nhất định phải khuyên nhủ chị em mình cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho bị người khác lừa. Tư Mã Dự thì càng ngày càng tự tin hơn, khóe miệng nhếch lên cười mỉm, tựa hồ Sở đại tiểu thư đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

“Đi thôi, chúng ta về!” Hướng nhật tay xách nách mang theo mộc đống túi, hướng tới Sở Sở nói.

“Uhm!” Sở sở cũng muốn với tay lấy cái túi đựng quần áo của mình.

“Sở tiểu thư, đã trễ vậy rồi, chúng ta cùng đi ăn đi?” Tư Mã Dự tận dụng cơ hội, đưa ra yêu cầu mời cơm tối.

“Đúng rồi ha, vậy đi nha, nhiều người càng vui, Sở sở đi thôi!” Lạc phi tích cực giật dây làm cò.

“Cái này.” Sở sở nhìn tên lưu manh kế bên, hỏi ý hắn nhưng dáng vẻ lại vô cùng chờ mong.

“Cũng tốt, mình đi!” Hướng Nhật nhìn bộ dạng thương cảm của Sở mỹ nhân mà không đành lòng cự tuyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.