Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Chương 71: Thiên Tài Yêu Nghiệt


Đọc truyện Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống) – Chương 71: Thiên Tài Yêu Nghiệt

Dương Thế Cương được xem như một trong những bác sĩ chuyên khoa thần kinh đầu nghành ở Hoa Hạ, nếu nhìn vào dáng vẻ có chút bình dị bên ngoài của ông ít ai biết được ông được coi là vị bác sĩ thiên tài của Hoa Hạ.

Dương Thế Cương hoàn thành nghiên cứu về thần kinh học tại Đại học New York (Hoa Kỳ) khi mới chỉ 20 tuổi và tiếp tục con đường học tập với Đại học Y Mount Sinai (New York, Hoa Kỳ). Năm 23 tuổi, ông tốt nghiệp trường Y, toàn bộ quá trình học tập chỉ kéo dài 3 năm. Trong khi những người khác phải mất ít nhất 7 năm để hoàn thành chương trình học này.

Hai năm sau Dương Thế Cương hoàn tất toàn bộ các khóa học về y khoa trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Sau khi hoàn tất việc học ở Hoa Kỳ, Dương Thế Cương trở về Hoa Hạ và tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu về hệ thần kinh cũng như não và được rất nhiều giáo sư trong lĩnh vực này đánh giá rất cao.

Có thể nói Dương Thế Cương là một bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ. Nếu hắn không có sinh ra cái kia con gái còn xuất sắc hơn cả hắn thiên tài yêu nghiệt Dương Lộ Thần.

Từ nhỏ, Dương Lộ Thần đã tỏ ra thông minh hơn các bạn đồng trang lứa, việc đi học đúng tuổi không cần thiết với cô. Tuy nhiên, vợ chồng Dương Thế Cương vẫn đăng ký cho cô học từ lớp 1 tới lớp 3 tại một trường tiểu học ở Vũ Hán với hy vọng cô thông thạo tiếng Quan Thoại (ngôn ngữ chính thức của Hoa Hạ).

Với thành tích luôn đứng đầu, Dương Lộ Thần khiến cha mẹ cô luôn hài lòng. Mẹ cô quyết định chuyển cô sang trường quốc tế để hoàn thành nốt chương trình tiểu học, đặc biệt là trao dồi khả năng tiếng Anh.

Sau khi học xong cấp một, Dương Lộ Thần khi ấy mới 12 tuổi và chỉ mất 2 tháng rưỡi để học hết kiến thức trong giáo trình Form 1 và Form 2, thêm 2 tháng nữa hoàn thành Form 3 và O Level.


Nói cách khác, ở tuổi 13, cô tốt nghiệp cao trung chỉ sau một năm (bình thường kéo dài 5 năm, gồm 3 năm sơ trung, 2 năm cao trung).

Ở tuổi 14, Dương Lộ Thần tham gia chương trình dự bị đại học được quốc tế công nhận – The International Baccalaureate Diploma Programme (IB)- và hoàn thành trong một năm. Cô là sinh viên trẻ nhất trong khóa tốt nghiệp năm đó.

Cũng giống như cha mình Dương Lộ Thần không chọn học tập tại trong nước mà theo học chuyên nghành Y ở nước ngoài. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đang dồn sức ôn thi vào đại học, hoặc đang vật vã với các chương trình bậc đại học thì Dương Lộ Thần ở tuổi 20 đã trở thành một nữ bác sĩ khoa nội thần kinh với tấm bằng cử nhân Y khoa của đại học Tokyo (Hoa Cúc Quốc) đi ra.

Ở cái tuổi 23 Dương Lộ Thần xứng đáng nhận được danh hiệu nữ bác sĩ trẻ tuổi nhất Hoa Hạ. Chỉ cần cho cô thêm thời gian vài năm tích xúc kinh nghiệm, cô khẳng định sẽ vượt qua cả cha mình để bước vào nhóm những bác sĩ đầu nghành của Hoa Hạ.

Buổi hội chẩn buổi sáng vừa kết thúc thì Dương Thế Cương cũng vừa kịp từ Bắc Kinh chạy về, chuyện Diệp Hiểu Phong vừa được khẳng định chết não, xong lại đột nhiên tỉnh lại khiến hắn rất chi là tò mò, hắn đã theo đuổi chuyên nghành thần kinh và não bộ đã từ rất lâu, nhưng trường hợp như Diệp Hiểu Phong là hắn chưa từng nghe nói qua, chứ đừng nói là trực tiếp nhìn thấy, bởi vì đây là chuyện không thể nào.

Phải biết não bộ là cơ quan phức tạp và bí ẩn nhất trong cơ thể con người. Các nhà khoa học đã có nhiều nghiên cứu về chúng nhưng bộ não vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn với chúng ta. Nhưng từ xưa đã có rất nhiều những thông tin, giả thiết sai lầm về cơ quan này.


Dương Thế Cương gần như đã dành nửa đời mình để nghiên cứu về não bộ và hệ thần kinh, nên hơn ai hết ông hiểu rất rõ về nó. Diệp Hiểu Phong gặp chấn thương nghiêm trọng về não, trên cơ bản phẫu thuật đã giúp phục một phần chức năng của não bộ nhưng những tổn thương mà não chịu đựng là cần rất nhiều thời gian để khôi phục.

Khi các dây thần kinh bị tổn thương hoặc bị chết đi, chúng không thể lớn trở lại, nhưng mối liên hệ giữa các dây thần kinh thì có thể phục hồi để tạo ra những mỗi liên hệ mới giữa các dây thần kinh.

Trên cơ bản Diệp Hiểu Phong không có năm mười năm là không thể khôi phục, huống chi không thể nói tỉnh là tỉnh ngay được. Vấn đề này quả thật là quá nghịch thiên, nên Dương Thế Cương Không thể không chạy về quan sát cũng như tận mắt xem xét tình hình.

“Tiểu Thần đem kết quả kiểm tra tối qua tới nói một lần kỹ lưỡng!”

“Tối qua trong ca trực y tá Mạch phát hiện có dấu hiệu bất thường nên đã tiến hành báo động khẩn cấp, khi con tới tiến hành kiểm tra thì xác định bệnh nhân có dấu hiệu chết não, nên đã báo cho cha và viện trưởng Vương biết.”

“Tiểu Thần tình trạng của bệnh nhân lúc đó ra sao?”


“Bệnh nhân rơi vào trạng thái hôn mê sâu: GCS = 3 điểm, không thể tự hô hấp, điện não đồ phẳng, thân nhiệt 32.2 độ C, huyết áp 90/40, đồng tử cố định, mất phản xạ giác mạc, mất phản xạ ho kích thích phế quản…”

Dương Lộ Thần rất bình tĩnh đem bệnh án của Diệp Hiểu Phong lúc đó tỷ mỹ báo lên, còn Dương Thế Cương thì một bên lắng nghe mặt càng là trầm tư suy nghĩ, quả thật đây hoàn toàn là dấu hiệu chết não, hoàn toàn không có một dấu hiệu cho thấy sự hồi phục. Vậy mấu chốt vấn đề là ở đâu?

“Tiểu Thần sau đó thế nào?” Dương Thế Cương nét mặt đầy suy tư hướng con gái hỏi tiếp.

“Theo như cha đề nghị, con lập tức báo cho viện trưởng Vương và đồng thời tiến hành thực hiện kiểm tra theo quy trình đánh giá tiêu chuẩn như chụp CT não, siêu âm Doppler xuyên sọ, chụp mạch não, chụp đồng vụ phóng xạ theo quy trình… Nhưng toàn bộ kết quả đều cho thấy bệnh nhân hoàn toàn chết não.”

Dương Thế Cương nét mặt càng suy tư hơn, hắn biết rõ trình độ chuyên môn của con gái hắn là không kém hắn bao nhiêu, thậm chí chỉ cần cho nàng vài năm nàng có thể sẽ siêu việt hơn cả hắn.

“Nhưng khi mọi việc kiểm tra đánh giá gần hoàn tất thì bệnh nhân lại tỉnh lại.”

Dương Lộ Thần lúc trước vẫn không nhanh không chậm đem tình trạng bệnh án của Diệp Hiểu Phong cho báo ra, nhưng khi nói đến Diệp Hiểu Phong tỉnh lại thì nàng trên mặt lại không hiểu sao bổng nhiên đỏ bừng, nhất là hai cái lỗ tai dường như có chút bốc khí đi ra. Mà Dương Thế Cương vì mãi chú ý đến bệnh án của Diệp Hiểu Phong cũng là không chú ý đến sự thay đổi khác thường này của cô con gái.

“Tiểu Thần con đem chuyện này chi tiết cụ thể nói.”


“Chi tiết nói!” Dương Lộ Thần khi nghe đến đây thì không khỏi trong lòng có chút rối loạn, chuyện đêm qua chẳng khác nào trở thành nàng tâm ma trong lòng, hễ không nhắc đến thì thôi, chứ một khi nhấc lên thì trong lòng Dương Lộ Thần không khỏi loạn lên, nên biết nàng đây là nụ hôn đầu tiên, cũng là lần đầu tiên có một nam nhân dám vô lễ tập kích nàng đại “thỷ thỷ”. Mà con người ta thì cái gì đầu tiên cũng là không thể nào quên được.

“Sắc Lang” Dương Lộ Thần vậy mà lúc này không thể kiềm chế được, trong mắt nàng vậy mà không khỏi nổi lên trận trận sát khí, tên họ Vương đó không những đem nàng tiện nghi cho chiếm hắn thậm chí còn không kiêng nể gì mà chảy cả máu mũi.

“Tiểu Thần? Có chuyện gì sao?”

Đang chăm chú theo dõi bệnh án, bỗng thấy con gái vậy mà giọng nói có chút khác lạ, khiến Dương Thế Cương không khỏi có chút kỳ quái hỏi tới, hắn vậy mà trước giờ chưa bao giờ thấy qua con gái có biểu hiện lạ như vậy.

“A! Không có gì!”

Dương Lộ Thần càng là một bộ dáng mắc cỡ, lén la lén lút như sợ cha mình biết được chuyện này, bộ dáng vậy mà càng khiến cho Dương Thế Cương thấy quái lạ đi ra, đang lúc lão định hỏi tới thì Dương Lộ Thần lại rất nhanh chóng đem chuyện bệnh án kéo lên, đem Dương Thế Cương vậy mà bị bệnh án cuốn vào, tựu là quên đi biểu hiện khác thường của con gái mình trước đó.

“Đồ háo sắc có ngày tôi sẽ bẻ gãy tay anh!” Dương Lộ Thần cố đè xuống tâm tư đang hỗn loạn đem Diệp Hiểu Phong không ngừng loạn chửi lên. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.