Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Chương 4: Meo Meo Bị Tập Kích


Đọc truyện Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống) – Chương 4: Meo Meo Bị Tập Kích

Lúc này sân trường thoáng chốc vắng tanh, mọi người không ai dám dấn thân vào vũng nước đục càng quậy càng lớn này. Trên sân trường lúc này chỉ còn lại sáu người tả hữu, mà Dương Ngô hai người thì mặt mày tái nhợt nhìn nhau, khẽ nuốt một ngụm nước bọt lớn đi vào, tựu là hôm nay khó mà tránh được kiếp nạn này đây này.

Diệp Hiểu Phong đang ôm lấy Hạ Đông Nghi, không biết nên đi hay là ở lại xem nháo sự Phương tiểu nha đầu. Mà Phương Phương thì lúc này một vẻ thập phần tức giận hướng về phía Dương Ngô hai người phì phì sấn tới.

– Ta bảo lặp lại một lần nữa những gì hai người các ngươi vừa nói, tựu mà sai một từ nửa chữ hai người tức khắc mềm xương a.

– T…t…t…a…a …t..a..t…a.a.a.. Dương Ngô hai người bị dọa cho sợ tới xanh mặt, lắp bắp trả lời.

– Phương Phương!… Hạ Lộ một bên muốn ngăn cản cô bạn thân đang muốn nháo sự làm càn đi ra này.

– Ngưng! Hôm nay tựu là không cho Vương Ngô hai người này mềm xương ta không còn là Phương Phương a! Phương Phương khoát tay dứt khoát ngăn không cho Hạ Lộ ngăn cản nàng trừng trị hai tên thối mồm thối miệng người này.


Hạ Lộ lắc đầu ngao ngán, hôm nay khó có ai có thể ngăn cản được cô bạn thân này nháo sự đây rồi. Bất chợt Hạ Lộ nhìn về phía Diệp Hiểu Phong và Hạ Đông Nghi mong tìm được một phương án giải quyết chuyện này, dù gì chuyện này cũng có lỗi một phần ở hai người bọn họ trên đầu.

Diệp Hiểu Phong thì một vẻ mặt trầm tư không biết là đang nghĩ gì, còn Hạ Đông Nghi thì như trút được gánh nặng trong lòng đã có người thay nàng nháo lên với Phương tiểu nha đầu này, thậm chí có thể cho Phương tiểu nha đầu ăn chút quả đắng nữa đây này.

– Bộ hai ngươi não cá vàng không nhớ mình đã nói gì hay sao. Có cần bổn cô nương giúp hai người nhớ lại chút ít. Phương Phương vừa nói vừa xắn tay áo tiến về phía Dương Ngô hai người đạp tới.

Không hẳn là Dương Ngô hai người đánh không lại Phương Phương mà là trên đầu còn nể mặt cha nàng là Hán Đại hiệu trưởng người. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Hôm nay không thể không cho cái tiểu nha đầu này chút bài học thì bọn họ sau này càng là khó sống.

Hai người khẽ nhìn nhau một cái như cùng nhau thống nhất, hôm này dù có gì cũng phải giáo huấn cho Phương tiểu nha đầu này một trận. Không thể cứ để người ta cứ trèo lên đầu lên cổ mình mãi như thế được.

– Phương Phương hôm nay tựu đừng có quá đáng a. Ta nhịn ngươi lâu rồi! Ngô Đông không nhịn được quát lớn.

– Phương Đại tiểu thư. Ta trên mặt kính nể cha ngươi không muốn nháo một chỗ với ngươi, ngươi đừng tưởng ta là ta sợ ngươi đây này! Dương Thụy coi thường hừ một tiếng không thèm để ý gì đến Phương Phương, muốn phủi tay rời đi rồi.

– Phản rồi! Phản rồi a! Hôm nay bổn cô nương không xuất ra chút bổn sự, thì hai tên vương bát đản các ngươi không tâm phục khẩu phục rồi! Phương Phương sát khí càng ngày càng đậm, phải biết là hôm nay Dương Ngô hai người hết lần này đến lần khác đụng chạm đến nghịch lân của nàng.

Phương Phương mặt đỏ đến tận mang tai, xông thẳng về phía Dương Ngô hai người đang muốn chiến cùng một chỗ rồi. Nhưng đúng lúc này bỗng có một bàn tay đem nàng cho ôm lại, khiến cho nàng giật mình trong chốc lát, tạo cơ hội cho Dương Ngô hai người thừa cơ hội lủi mất.

Người ngăn nàng lại không là ai khác chính là Diệp Hiểu Phong đây này. Hắn định phủi tay bỏ đi rồi, nhưng khi thấy Phương Phương hôm nay không nháo lớn không xong nên mới nói nhỏ cho Hạ Đông Nghi lên lớp trước, còn mình ở lại giải quyết vụ này.


Vừa kịp lúc Phương tiểu nha đầu là muốn ra tay, hắn chỉ đành cho nàng ôm lại, mắt liếc lấy một cái ra hiệu cho Dương Ngô hai người nhanh chóng rời đi. Mà Dương Ngô hai người não cũng không ngắn, thấy Diệp Hiểu Phong ra tay giúp mình cho cầm lại Phương đại tiểu thư thì nào dám chậm trễ đứng lại, một đường lủi thẳng không dám quay đầu nhìn lại. Phải biết Diệp Hiểu Phong là nhị thế tổ Diệp gia đây này, ở Vũ Hán này liệu có mấy người dám trước mặt hắn không bán cho bộ mặt.

– Buông ta ra, là tên nào ngứa xương muốn ngăn ta? Dương Ngô hai người các ngươi đứng lại cho ta. Hôm nay bổn cô nương phải đem các ngươi cho lột da lóc xương đi ra, không thì chuyện này không có cho qua dễ dàng như vậy a!

Phương Phương thập phần giãy dụa muốn thoát ra, đem ngăn lại Dương Ngô hai người đào tẩu đây này. Nhưng dù có vùng vẫy kiểu nào đi nữa nàng cũng là không thoát khỏi vòng tay của Diệp Hiểu Phong, nàng dù sao cũng chỉ là một cái tiểu cô gái, khí lực có lớn mấy cũng khó lòng mà qua được Diệp Hiểu Phong một cái nam nhân.

Nhưng lúc này cả Diệp Hiểu Phong và Phương Phương đều sượng lại, Phương Phương hai má đỏ bừng cả lên, người như muốn phát hỏa rồi đi ra. “Là ai? Là tên gia hỏa nào dám lợi dụng tập kích meo meo của nàng a! Thật là muốn không chết không thôi đây này.” Phương Phương vậy càng là nổi giận lên rồi, nàng vậy mà bị lợi người cho lợi dụng tập kích meo meo. Đã vậy hắn còn không ngừng nhào nặn, thật là mất hết tiết tháo.

Diệp Hiểu Phong càng là giật mình, hắn vì muốn dừng Phương Phương lại nhanh nhất nên chỉ ôm bừa nàng lại, ai ngờ tay của hắn vô tình tập kính trúng vòng một căng tròn của nàng đây này. Đã vậy nàng trong lúc giãy chết thoát thân, khiến hắn hai tay vậy mà có chút hỗn loạn mất phương hướng đi ra, vậy mà khiến cho tay hắn không ngừng vô tình mà nhào nặn cặp meo meo căng tròn đầy đặn của Phương Phương đây này.

Phải nói rằng Phương Phương có một đôi meo meo vô cùng săn chắc, vả lại hôm hay nàng chọn trang phục vậy mà lại là Crop Top kiểu áo, nên quả thật là quá tiện nghi cho Diệp Hiểu Phong cảm nhận một cách minh minh sở sở đôi ngọc thố căng tròn của nàng.

Một cảm giác căng mịn và đàn hồi cực kì tốt truyền vào hắn năm đầu xúc tu trên tay nhanh chóng đưa lên đại não kiến hắn vậy mà phụt cả máu camđi ra.


Phút ngượng ngùng qua đi, Diệp Hiểu Phong nhanh chóng buông nàng ra, cũng phải đáng khen cho Dương Ngô hai người vậy mà lủi nhanh, vậy mà không thấy tăm tích rồi. Lúc này chỉ còn lại Diệp Hiểu Phong, Phương Phương, Hạ Lộ ba người trên sân.

Vừa được buông ra, Phương Phương liền nhanh chóng quay lại giáng cho Diệp Hiểu Phong một cái tát tai nổ đom đóm. Ai phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân tập kích meo meo a. Vậy mà lại để cho tiện nghi cho Diệp Hiểu Phong đây này.

Phương Phương lúc này đầu tóc có chút rối bời, quần áo sộc sệch, hai má đỏ bừng đến mang tai, hai mắt như sắp khóc cả ra rồi. Nàng lúc này mới biết người ngăn nàng là Diệp Hiểu Phong.

“Vậy chẳng phải nói người vừa rồi tập kích meo meo của nàng là hắn a. Ây! Hắn vậy mà còn chảy cả máu mũi, thật là ủy khuất, thật là tức chết nàng rồi đây này.” Phương Phương trong lòng thầm mắng, nhưng không hiểu sao lại có một chút kiêu ngạo đi ra.

Thấy vậy Phương Phương bỗng bưng mặt mà khóc vụt chạy đi, mà đứng bên cạnh Hạ Lộ không biết chuyện gì đang xảy ra, sao tự nhiên Phương Phương lại đánh Diệp Hiểu Phong, đã vậy không những khóc mà còn trối chết bộ dáng chạy đi đâu đây này. Thấy vậy nàng chỉ đành ném cho Diệp Hiểu Phong một ánh mắt thông cảm rồi vụt đuổi theo phía sau cai tiểu nha đầu họ Phương này.

Sân trường lúc này chỉ còn lại Diệp Hiểu Phong một người, hắn chỉ biết cười khổ lắc đầu thở dài một cái, lấy tay lau đi máu mũi, thở dài một cái rồi sải bước hướng về phía lớp học của Hạ Đông Nghi đi rồi. Không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa đây rồi, thật là khiến người ta khó nghĩ a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.