Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 96: Rốt cuộc ai chơi ai?
Ha ha, ba trăm triệu ư, cũng không phải khoản tiền lớn gì. Tôi có thể trực tiếp đưa ra quyết định.
Đằng Phi bình tĩnh đáp.
Thấy Đằng Phi nói vậy, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đều giật mình kinh ngạc. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, một Tổng giám đốc vớ vẩn lại có khí phách như vậy, ba trăm triệu cũng có thể trực tiếp đứng ra quyết định. Phải biết rằng, với thân phận của bọn họ mà nói ba trăm triệu đã là một con số rất lớn rồi. Mà con số ba trăm triệu mà họ đưa ra này cũng coi như một cái giá trên trời, bọn họ còn đang chờ tập đoàn Tiên Phong trả giá thấp xuống kìa. Không ngờ Đằng Phi lại có hứng thú với cái giá này như vậy.
Xét thấy tình hình này, Đổng Thiên Bá lập tức đảo mắt, lòng tham dâng lên, gã lâp tức trầm giọng nói:
– Ừ, Tổng giám đốc Đằng. Là như vậy, ba trăm triệu mới chỉ là giá của vùng đất quanh khu du lịch núi Thúy Bình mà thôi, nếu như các vị muốn khai thác xa hơn, e là cái giá ấy không đủ?
Đằng Phi cười nhạt một tiếng:
– Còn cần thêm bao nhiêu?
Lúc ấy, Đổng Thiên Bá không nói thêm gì nữa mà nhìn sang Trâu Văn Siêu, gã biết thằng cha Trâu Văn Siêu này khá là quỷ quyệt.
Trâu Văn Siêu không ngờ người phụ nữ tên Đằng Phi này nhìn thì rất có khí chất, nhưng hành sự lại vung tay quá trán, ngay cả trả giá cũng không biết, đây chắc chắn là một con dê béo, nếu như không làm thịt thì đúng là không phải với đối phương. Vì vậy gã cười nói:
– Nếu Tổng giám đốc Đằng đã thoải mái như vậy, chúng tôi cũng không tính toán nữa, thêm một trăm triệu nữa là được, tổng cộng bốn trăm triệu, chúng ta hai bên cùng hợp tác, thuận mua vừa bán.
Đằng Phi nghe Trâu Văn Siêu nói vậy chỉ mỉm cười:
– Ừm, tổng cộng bốn trăm triệu à, số tiền này không thành vấn đề. Một câu của tôi liền có thể nhận được tiền.
Nghe được câu này, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đều vui mừng phấn khởi, bọn họ dường như nhìn thấy một ngọn núi vàng ròng đang lấp lánh trước mắt.
Thế nhưng, sau khi Đằng Phi nói vậy, lại không hề dừng lại, mà tiếp tục nói:
– Tuy nhiên, mặc dù tôi có thể dễ dàng lấy được tiền, nhưng lại không thể giao cho các anh.
– Cái gì? Không thể giao cho chúng tôi?
Lần này, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đều trợn tròn mắt, nhìn Đằng Phi với ánh mắt vô cùng tức giận.
Đằng Phi vẫn cười thản nhiên như cũ, nói:
– Đương nhiên là không thể giao tiền cho hai anh rồi. Đối với tập đoàn chúng tôi mà nói, tiền chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi. Tuy nhiên, cho dù có là như vậy, thì tiền của chúng tôi cũng không phải để rải ra trước gió, mỗi một đồng tiền của chúng tôi đều như một lưỡi dao. Số tiền đáng tiêu thì chúng tôi quyết không thiếu một đồng, nhưng nếu không đáng thì một đồng chúng tôi cũng quyết không bỏ. Tập đoàn Tiên Phong chúng tôi đầu tư dự án khai thác khu du lịch núi Thúy Bình chứ không phải muốn khai thác vùng lân cận của núi Thúy Bình, chúng tôi mua khu đất ấy làm gì? Các anh muốn khai thác thì đi mà khai thác, liên quan gì tới chúng tôi chứ? Sao chúng tôi phải bỏ ra ba, bốn trăm triệu để mua miếng đất ấy nào? Cứ cho là để khai thác dự án khu du lịch núi Thúy Bình thì ba, bốn trăm triệu ấy cũng đủ để hoàn thành giai đoạn khai thác ban đầu rồi. Hai vị, nếu như không còn chuyện gì khác thì hai vị có thể về được rồi đấy. Tôi rất bận.
Ra lệnh đuổi khách! Đằng Phi không ngờ lại ra thẳng lệnh đuổi khách!
Lần này, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá cảm thấy cả gương mặt đều đau đớn bỏng rát, lúc ấy bọn họ mới hiểu ra, bọn họ đã hoàn toàn bị người phụ nữ xinh đẹp tài trí trước mặt này đùa giỡn, quay vòng vòng! Hai vị công tử đây làm gì phải chịu cục tức này chứ? Lúc ấy, Đổng Thiên Bá giận dữ đập mạnh xuống bàn, nói:
– Đằng Phi, con khốn dám đùa giỡn ông, mày có muốn sống nữa hay không?
Lúc Đổng Thiên Bá nổi trận lôi đình, Trâu Văn Siêu cũng không hề ngăn lại, lần này gã cũng rất giận.
Đối với trận lôi đình của Đổng Thiên Bá, Đằng Phi chỉ cười nhạt, sắc mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước, nhưng giọng nói thì dần trở nên lạnh lùng:
– Đổng Thiên Bá, tốt nhất anh nên giữ mồm giữ miệng, nếu như còn văng ra mấy câu thô tục thì đừng trách tôi không khách khí.
– Mày không khách khí thì thế nào? Loại…như mày…
Những lời sau đó của Đổng Thiên Bá còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Đằng Phi vốn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên vươn cánh tay thon dài của mình, giáng cho Đổng Thiên Bá một cái bạt tai trời giáng! Trực tiếp tát cho Đổng Thiên Bá choáng váng đầu óc!
Cuối cùng cơn giận của gã cũng lên tới cực điểm! Đổng Thiên Bá gã bị Liễu Kình Vũ tát một cú còn có thể cho qua, vì gã đánh không lại hắn! Bị Tào Thục Tuệ tát có thể cho qua, vì gã cũng đánh không lại cô ta! Nhưng con đàn bà thoạt nhìn yếu ớt trước mặt này, sao gã có thể nhịn cho được!
Gã muốn nổi điên.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Tiên Phong – Điền Tiên Phong mang theo một cây gậy đánh bóng chày bước từ trong ra, khua cây gậy bóng chày với Đằng Phi, nói:
– Đằng đại mỹ nữ, chúng ta ra ngoài chơi bóng chày đi.
Lúc ấy, Trâu Văn Siêu nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Điền Tiên Phong, sắc mặt liền thấy lạnh, kéo Đổng Thiên Bá lại, thấp giọng nói:
– Lão Đổng, hảo hán không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh.
Đổng Thiên Bá cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy trong tay Điền Tiên Phong có vũ khí, biết rằng nếu đánh nhau thì mình chắc chắn sẽ chịu thiệt, huống hồ đây còn là địa bàn của người ta, chắc chắn không có lợi lộc gì.
Trâu Văn Siêu quay người lạnh lùng nhìn Điền Tiên Phong, nói:
– Ông chủ Điền, vị Tổng giám đốc Đằng này của các ông có hơi quá đáng rồi đấy, các ông tiếp khách như vậy cũng thực không phải đạo.
Điền Tiên Phong cười nhạt, đáp:
– Tổng giám đốc Trâu, đã từng nghe qua câu này hay chưa? Bằng hữu tới nhà, ta có rượu ngon cơm ngọt, lang sói tới nhà, ta có gậy gộc súng ống. Tập đoàn Tiên Phong chúng tôi tuy không phải công ty đầu tư mô hình quốc tế có thế lực ghê gớm gì, nhưng chúng tôi cũng không phải loại yếu ớt để các người muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Mỗi một đồng đều là công sức khổ nhọc của tập đoàn chúng tôi.
Nghe xong câu này, Trâu Văn Siêu lạnh lùng cười, nói:
– Ông chủ Điền, nói câu không được khách khí, ông nên biết, đây không phải là thành phố Yến Kinh của các ông, đây là thành phố Thương Sơn, một câu nói của tôi cũng có thể khiến dự án khai thác khu du lịch núi Thúy Bình của các ông không sao tiếp tục tiến hành được, ông có tin hay không?
– Tôi không tin!
Điền Tiên Phong bình tĩnh nói:
– Tôi tin rằng, lãnh đạo thành ủy thành phố Thương Sơn sẽ không dung túng các anh làm những việc vô sỉ để hại dân chúng, hại nhà đầu tư như vậy. Tôi tin chính quyền Huyện ủy Cảnh Lâm và chính quyền thị trấn Quan Sơn cũng sẽ không dung túng cho loại hành vi vô sỉ ấy của loại người như các anh.
– Nhảm nhí! Những gì ông nói đều là nhảm nhí hết! Tôi nói cho ông biết ông chủ Điền, trong mắt tôi, nhà đầu tư các người đều chẳng là cái thá gì! Ngoan ngoãn mang tiền ra mua đất, nếu không tôi sẽ khiến các người phải cuốn xéo khỏi đây!
Tuy rằng bình thường Trâu Văn Siêu luôn hành sự bình tĩnh, nhưng lúc này, Đổng Thiên Bá bị đàn bà đánh, Điền Tiên Phong lại cứng rắn như vậy, lòng kiêu ngạo của bổn thiếu gia gã đã bị kích động tới cực điểm. Thái độ bình tĩnh thường ngày hoàn toàn bị ném sang một góc, cơn giận dữ dâng trào, khiến gã nói ra những lời chối tai ấy. Gã sắp dùng sự thật bằng máu để nói cho Điền Tiên Phong biết, ở thị trấn Quan Sơn này, chỉ cần gã nói một câu là xong.
Thế nhưng, Điền Tiên Phong nghe gã nói vậy, lại chỉ cười nhạt, rồi nói:
– Tổng giám đốc Trâu, anh dựa vào đâu để nói những lời lẽ chối tai như vậy? Dự án này của chúng tôi có thể nói là dự án quan trọng được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng quan tâm. Các anh có thể giở thủ đoạn gì tống cổ chúng tôi đi đây?
Trâu Văn Siêu lạnh lùng cười lớn:
– Họ Điền kia, mày cứ đợi đấy, rồi một ngày, tao sẽ khiến dự án này của chúng mày phải đình công.
Nói rồi, gã xoay người bỏ ra ngoài.
Điền Tiên Phong cười lạnh lùng nhìn theo bóng hai người khuất dạng sau cửa phòng, nhẹ nhàng đặt chiếc gậy đánh bóng chày lại góc tường, gương mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Lúc này, Đằng Phi mới bình tĩnh lên tiếng:
– Lão Điền, bọn chúng nói được có thể sẽ làm được đấy.
Điền Tiên Phong cười lớn:
– Tôi sẽ chờ ngày lời nói của bọn họ thành sự thật, Liễu đại ca sớm đã dự đoán bọn chúng sẽ làm như vậy.
Sáng hôm sau, dự án khai thác khu du lịch núi Thúy Bình của tập đoàn đầu tư Tiên Phong nhận được thông báo đình chỉ tạm thời của các cơ quan có liên quan như Ủy ban nhân dân thị trấn, Phòng Giám sát an toàn Huyện, Phòng Bảo vệ môi trường Huyện, nói rằng muốn tạm thời đình chỉ hoạt động khai thác dự án khu du lịch núi Thúy Bình của tập đoàn đầu tư Tiên Phong để tiến hành điều tra nghiên cứu. Huyện đang chuẩn bị tổ chức một tổ giám sát để đánh giá tình hình mới nhất về các lĩnh vực như an toàn, bảo vệ môi trường của toàn bộ dự án.
Sau khi nhận được thông báo, Điền Tiên Phong và Đằng Phi trực tiếp lên chiếc xe việt dã, rời khỏi thị trấn Quan Sơn.
Trên đường rời khỏi Quan Sơn, Điền Tiên Phong trực tiếp rút điện thoại bấm số gọi cho Liễu Kình Vũ:
– Liễu đại ca, cậu đoán đúng lắm, hai thằng khốn Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá quả nhiên rắp tâm hại người. Bọn chúng hét giá mảnh đất kia bốn trăm triệu tệ, chúng tôi trực tiếp từ chối chúng, giờ chúng liền huy động quan hệ trong thị trấn và trên huyện, lấy lý do kiểm tra, đình chỉ thi công dự án của chúng tôi. Giờ chúng tôi đang trên đường quay về Yến Kinh. Cậu thấy chúng tôi có nên tiến hành theo bước tiếp theo của kế hoạch hay không?
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, hắn đáp:
– Được, nếu Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá chỉ quan tâm tới lợi ích của mình mà không quan tâm dân chúng, lại dám đụng tới nhà đầu tư các cậu thì chúng ta sẽ lấy họ làm khởi điểm, quật lại họ một đòn! Bất cứ ai dám tranh giành lợi ích với dân, tôi đều phải khiến họ không chạy thoát được!
– Được! Tôi hiểu rồi!
Điền Tiên Phong cười đáp, đồng thời, đáy mắt cũng lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo. Thân là bằng hữu chi giao của Liễu Kình Vũ, Điền Tiên Phong rất hiểu cách làm và suy nghĩ của Liễu Kình Vũ. Anh ta biết rõ, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, một khi Liễu Kình Vũ đã hạ quyết tâm muốn làm rõ thì rất ít khi không giải quyết được. Bởi vì từ nhỏ, Liễu Kình Vũ đã thuộc lòng Binh Pháp Tôn Tử và Ba Mươi Sáu Kế. Xưa nay mỗi khi ra tay đều kết hợp nhiều phương diện, khiến người ta khó tìm được tung tích.
Lúc đó, tại công ty giải trí Hải Duyệt Thiên Địa huyện Cảnh Lâm, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đang đắc ý thưởng thức mỹ nữ và rượu ngon trong phòng VIP.
Đổng Thiên Bá một tay ôm một cô gái xinh đẹp, vừa nâng ly rượu cười nói với Trâu Văn Siêu:
– Lão Trâu, tôi nghe nói Điền Tiên Phong và Đằng Phi đã quay về Yến Kinh rồi, chắc chắn lần này bọn chúng đang điên hết cả đầu. Anh thấy giờ chúng ta có nên gọi điện hẹn chúng thỏa thuận lại hay không?
Trâu Văn Siêu cười đắc ý đáp:
– Không cần vội, không cần vội, vẫn còn chưa được một ngày cơ mà, cảm giác đau khổ của chúng vẫn chưa đủ mạnh, đợi thêm vài ngày nữa, đợi khi chúng không còn kiên nhẫn nữa, chúng sẽ chủ động tìm tới chúng ta xin được hợp tác. Tới lúc ấy, muốn có bao nhiêu tiền, bọn chúng sẽ dốc bấy nhiêu tiền. Nếu không muốn tiếp tục dự án núi Thúy Bình này thì ngay một cánh cửa cũng đừng hòng! Lần này chúng ta phải dạy dỗ chúng thật cẩn thận. Mỗi một con chim săn mồi tốt, đều phải dạy dỗ cẩn thận.
Thế nhưng, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá lại không biết rằng, vào buổi tối của ba ngày sau đó, một cơn cuồng phong đáp trả bọn chúng đã bắt đầu từ thành phố Yến Kinh.