Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 94: Nổi trận lôi đình
Liễu Kình Vũ là người theo phái chính trực.
Sau khi hạ quyết tâm lật đổ Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long, đầu óc hắn liền trở nên linh hoạt hơn rất nhiều. Vì vậy, trong cuộc họp các Chủ tịch thị trấn chiều hôm đó, Liễu Kình Vũ liền trở nên vô cùng bận rộn. Đầu tiên, hắn tìm một góc khá khuất, bốn phía xung quanh hầu như đều không có người, sau đó mang sổ ghi chép và bút đã chuẩn bị, dựa theo những mục vi phạm kỷ luật cán bộ Đảng viên cần chú ý mà nhân viên công tác tại Ủy ban Kỷ luật đang đứng thao thao bất tuyệt trên đài kia, Liễu Kình Vũ bắt đầu vạch ra kế hoạch.
Trước khi Liễu Kình Vũ làm việc đại sự đều có thói quen vạch kế hoạch từ trước. Thói quen này của hắn có liên quan tới chuyên ngành máy tính hắn theo học trước đây. Khi Liễu Kình Vũ áp dụng cách này vào thực tiễn, thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm trong Đại đội Nanh Sói lần đầu tiên, đã thu được hiệu quả khá tốt. Về sau dần phát triển thành hình thức công tác khá phổ biến suốt một thời gian trong Đại đội Nanh Sói. Hiện giờ, Liễu Kình Vũ vẫn giữ tác phong này khi thực hiện các công tác trong giới quan trường.
Hắn phân tích việc mình cần phải làm thành vài đề mục, module nhỏ, mỗi một module đều có một vai trò quan trọng, sau đó hoàn thành từng đề mục nhỏ, nếu tất cả các đề mục nhỏ đều được hoàn thành, lúc ấy nhiệm vụ lớn cũng sẽ hoàn thành. Sau khi phân tích tỉ mỉ thành các đề mục nhỏ, Liễu Kình Vũ lại bắt đầu suy nghĩ sâu hơn về cách tiến hành mỗi đề mục. Trong quá trình thực hiện các đề mục nhỏ này sẽ phát sinh những tình huống mới nào, nếu thuận lợi thì mình nên làm thế nào, không thuận lợi phải giải quyết ra sao? Nếu như xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, mình sẽ phải làm thế nào để đối phó? Sau khi hoàn thành mục tiêu, mình nên dùng cách nào để kiểm nghiệm kết quả tổng thể, đồng thời điều chỉnh mục tiêu giai đoạn nhiệm vụ tiếp theo?
Những kế hoạch được vạch ra theo cách ấy phải nói là vô cùng tỉ mỉ kỹ càng. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là kế hoạch mà thôi. Liễu Kình Vũ cũng biết, kế hoạch dẫu sao cũng chỉ là để mình chuẩn bị tâm lý khi thử thao tác lại toàn bộ sự việc, trên đời không có kế hoạch hoàn hảo, chỉ có người vạch kế hoạch hoàn hảo mà thôi. Kế hoạch dù có hoàn hảo tới đâu, cũng có thể vì người thao tác không giống nhau hoặc phát sinh các tình huống bất ngờ mà khiến kết cục phát sinh bước chuyển ngoặt. Chính vào những lúc như vậy, mới là lúc có thể thực sự khảo nghiệm người lập kế hoạch. Người lập kế hoạch nhất định phải điều chỉnh lại toàn bộ kế hoạch dựa trên những tình huống bất ngờ, để bảo đảm mọi chuyện tiếp tục phát triển theo hướng mục tiêu mình đã vạch ra.
Từ sau khi xuất ngũ, Liễu Kình Vũ rất ít khi suy nghĩ một chuyện nghiêm túc như thế này. Thời gian trước đó, những mâu thuẫn phát sinh giữa hắn và Thạch Chấn Cường cùng Tiết Văn Long, đối với hắn mà nói chỉ là những mâu thuẫn vớ vẩn của con nít, hướng đi của mâu thuẫn ấy Liễu Kình Vũ vốn không cần dùng tới năng lực tư duy logic, chỉ cần dựa vào cảm giác cũng có thể nắm bắt hướng phát triển của mọi chuyện. Nhưng lần này, vì mình chỉ là một chức Chủ tịch thị trấn bé nhỏ, lại muốn lật đổ được những nhân vật quyền thế hơn mình rất nhiều như Bí thư Đảng ủy thị trấn, thậm chí là Chủ tịch huyện. Vì vậy, Liễu Kình Vũ không dám để xảy ra bất cứ sơ xuất nào, càng không dám chỉ dựa dẫm vào vận may. Người cha Lưu Phi từng nhiều lần nói với Liễu Kình Vũ, trên chốn quan trường, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, không thể xem thường đối thủ chính trị, cho dù đó chỉ là một đối thủ ở vị trí thấp nhất trong số các đối thủ của hắn.
Lúc này, cán bộ công tác có thâm niên tại Ủy ban Kỷ luật nhìn thấy Liễu Kình Vũ vẫn luôn chăm chú viết viết vẽ vẽ, cho rằng Liễu Kình Vũ đang ghi chép lại những ý kiến trong cuộc họp thì vô cùng cao hứng, vừa phát biểu, vừa nói:
– Ừm, trong cuôc họp lần này, thái độ tiếp thu của mọi người rất tốt, đặc biệt là đồng chí Chủ tịch thị trấn trẻ ngồi trong góc kia, vẫn luôn chăm chú ghi chép các vấn đề trọng yếu trong bài giảng của tôi. Điều này là rất tốt, mọi người cần phải học tập đồng chí ấy. Có thể mọi người cho rằng bài giảng của tôi quá dông dài, nhưng xin khẳng định với mọi người, đây đều là những tổng kết kinh nghiệm công tác của tôi trong nhiều năm tại Ủy ban Kỷ luật, hy vọng sau này mọi người sẽ không mắc phải các vấn đề nêu trên.
Chỉ riêng để khen ngợi Liễu Kình Vũ, vị cán bộ này đã bỏ ra tới 5 phút đồng hồ. Kiểu khen ngợi này khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng hổ thẹn, lại có phần không biết phải nói gì. Bởi vì trong khi Chủ tịch các thị trấn khác ngồi tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau, đã có người nhắc tới vị cán bộ đang giảng này, rằng ông là một nhân viên thuộc văn phòng Ủy ban Kỷ luật đã công tác nhiều năm, cả đời công tác tại Ủy ban Kỷ luật, tới tận bây giờ mới được đề bạt lên cấp phó phòng, chức vụ cũng chỉ là nhân viên mà thôi, đã có rất nhiều Chủ tịch bật cười. Trong mắt Liễu Kình Vũ, ông ta quả thực là một nhân viên vô cùng chăm chỉ, bao gồm cả việc giảng cũng vậy. Tuy nhiên, trong những gì ông ta đã giảng, lại thiếu mất phần trọng tâm, bài giảng lan man, không biết cách nắm trọng điểm, cộng thêm lối tư duy cũ, vì vậy mới khiến cục diện trở nên như thế này. Người như vậy hoàn toàn không phải kiểu người được lãnh đạo thích. Liễu Kình Vũ rất khâm phục vị nhân viên rất có tinh thần trách nhiệm trong công tác của Ủy ban Kỷ luật này, nhưng lại không thể tán thành phương thức công tác của ông ta.
Đợi nghe xong phần khen ngợi bản thân, sau khi vị giảng sư kia quay lại bài giảng của mình, Liễu Kình Vũ lại trở nên bận rộn.
Tới trưa, kế hoạch lật đổ Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long cũng coi như gần hoàn thiện. Tiếp theo đó, chính là bước thực hiện.
Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ tìm một nơi yên tĩnh, gọi một cú điện thoại cho Bí tư huyện ủy Hạ Chính Đức, nói muốn đến thăm Hạ Chính Đức. Hạ Chính Đức sớm đã liệt vị Chủ tịch thị trấn Quan Sơn này vào hàng tâm phúc, trực tiếp mời Liễu Kình Vũ tới nhà ông ta nói chuyện.
Lúc trời đã nhá nhem tối, Liễu Kình Vũ xách theo một giỏ hoa quả, trực tiếp vào nhà Hạ Chính Đức.
Nhà Hạ Chính Đức nằm tại tòa nhà trụ sở huyện ủy, căn hộ đơn, ba phòng ngủ một phòng khách, bài trí vô cùng đơn giản. Trong nhà chỉ có một bà giúp việc hơn bốn mươi tuổi bận rộn chào hỏi. Thấy hai người ngồi trong phòng khách, bà giúp việc hiểu chuyện liền vào bận rộn trong bếp.
Liễu Kình Vũ đặt giỏ hoa quả xuống, nói:
– Bí thư Hạ, phu nhân không có nhà sao?
Hạ Chính Đức cười đáp:
– Không, bà nhà tôi tới nhà con trai giúp chúng nó rồi, chỉ có ông già tôi đây nhàn rỗi ở nhà thôi, cậu không bận gì thì tới đây chơi với tôi.
Liễu Kình Vũ gật đầu cười:
– Chuyện này không thành vấn đề, sau này có dịp lên huyện tôi nhất định sẽ qua ăn với ngài bữa cơm.
Hàn huyên vài câu, hai người liền đi vào chủ đề chính.
Hạ Chính Đức cười nói:
– Tiểu Liễu, cậu tới chỗ tôi thế này chắc chắn là có việc cần thiết, nếu không, với tính cách của cậu, chắc chắn chẳng nhớ tới ông già này đâu.
Liễu Kình Vũ cười lớn, đáp:
– Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, quả là nhìn xa trông rộng. Ngài nói không sai, đúng là lần này tôi tới tìm ngài là có việc muốn ngài giúp đỡ. Bí thư Hạ, là thế này, hôm nay trong lúc tới đây tham gia kỳ họp, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường nhân lúc tôi không có mặt, cùng với đám Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá ép Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ ký hợp đồng hợp tác với công ty bất động sản của họ, nói rằng muốn quy hoạch tập trung khu vực xung quanh núi Thúy Bình để tiện cho việc thực hiện dự án khu du lịch núi Thúy Bình. Tuy nhiên Trưởng thôn và Bí thư chi bộ không đồng ý, sau đó, Thạch Chấn Cường liền khống chế hội đồng ủy viên thị trấn, lấy các lý do như Bí thư chi bộ Lý Thiên Dũng không hoàn thành tốt công tác để bãi miễn chức vụ Bí thư chi bộ của ông ta. Sau đó, lại khống chế hội đồng ủy viên thôn Du Thụ đệ trình đề án bãi miễn trưởng thôn Triệu Hải Cường. Nếu không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, e là trưởng thôn Triệu Hải Cường cũng sẽ bị bãi miễn. Bằng thủ đoạn giết gà dọa khỉ, cuối cùng bọn họ đã liên thủ ép buộc rất nhiều Trưởng thôn và Bí thư chi bộ các thôn lân cận ký kết hợp đồng giao quyền quản lý đất cho công ty bất động sản Siêu Bá dưới hình thức sáp nhập.
Nói tới đây, giọng Liễu Kình Vũ trở nên nặng nề:
– Bí thư Hạ, hành vi này của Thạch Chấn Cường thực sự quá dã man, vô sỉ, đã xâm phạm nghiêm trọng tới lợi ích hợp pháp của dân chúng. Hành vi này chắc chắn sẽ dẫn tới sự phản đối dữ dội của dân chúng. Nếu như cuối cùng khiến dân chúng quá sức bất mãn, hậu quả sẽ đặc biệt nghiêm trọng. Hơn nữa, điều mà tôi lo lắng nhất hiện giờ là công ty bất động sản của Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá rốt cuộc có được Ủy ban nhân dân huyện phê duyệt hay không? Nếu bọn họ được Ủy ban nhân dân huyện trao quyền, nếu như hành vi này của bọn họ khoác thêm một lớp áo ngoài nữa thì hậu quả phát sinh trong tương lai sẽ càng thêm nghiêm trọng. Hơn nữa, một điều cũng khiến tôi vô cùng lo lắng, chính là rốt cuộc mục đích của công ty bất động sản Siêu Bá là gì? Nếu như bọn họ thực sự muốn phục vụ lợi ích của bà con thì tôi sẽ không có bất cứ ý kiến nào. Nhưng nếu mục đích của bọn là vì tư lợi, thậm chí nếu làm tổn hại tới lợi ích của công ty đầu tư khai thác khu du lịch núi Thúy Bình, thì tôi lo phía nhà đầu tư sẽ có phản ứng lại. Mà dự án này lại rất có khả năng phát sinh việc ngoài ý muốn.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, khuôn mặt Hạ Chính Đức lập tức trở nên nghiêm trọng. Thân là nhân vật đứng đầu Huyện ủy, Hạ Chính Đức là người rất có tầm nhìn và chiếc lược, những vấn đề mà Liễu Kình Vũ nhắc tới cũng chính là những lo lắng của ông sau khi nghe tin về chuyện này. Bình thường, dân chúng luôn ôn hòa như cừu non, cho dù anh có ức hiếp họ thế nào đi chăng nữa, có thể họ cũng không thèm phản kháng. Nhưng dân chúng cũng có sức chịu đựng nhất định, một khi vượt quá sức chịu đựng của họ thì sẽ dẫn tới một vụ bạo loạn vô cùng lớn. Mấy năm gần đây, không ít quan viên cấp huyện đã vì vấn đề đất đai và giải phóng mặt bằng mà mất chức, nếu như chuyện tại thị trấn Quan Sơn náo loạn lên thì cái chức Bí thư Huyện ủy của ông cũng chưa chắc có thể yên ổn cho được.
Nghĩ tới đây, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
– Ừm, chuyện này thì tôi biết, ngày mai tôi sẽ đưa chuyện này ra thảo luận trước Hội nghị thường vụ. Nhất định phải lập tức ngăn chặn hành vi của công ty bất động sản Siêu Bá, nhất định phải tận lực khôi phục vị trí cho Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Vâng, hy vọng ngày mai có thể nhận được tin tốt từ Bí thư.
Hạ Chính Đức chỉ khẽ gật đầu, không đưa ra bất cứ lời hứa hẹn chắc chắn nào. Bởi vì ông biết, hành vi này của công ty bất động sản Siêu Bá chắc chắn được Ủy ban nhân dân huyện đứng sau ủng hộ, nhất là khi đối phương lại lấy danh nghĩa được Ủy ban nhân dân huyện trao quyền thì tình hình sẽ càng thêm rắc rối.
Sau khi dùng cơm tại nhà Hạ Chính Đức, lại trao đổi thêm một vài chuyện công tác đơn giản, Liễu Kình Vũ cũng ra về. Tuy nhiên, sau khi rời khỏi nhà Hạ Chính Đức, sắc mặt Liễu Kình Vũ vẫn nghiêm trọng y như cũ. Hắn tin rằng Hạ Chính Đức sẽ tận lực đòi lại quyền lợi cho bà con thị trấn Quan Sơn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, công ty bất động sản Siêu Bá không phải một công ty bất động sản bình thường, hai ông chủ của công ty này lại có gia thế không hề tầm thường. Khi ấy, Hạ Chính Đức có thể giành được thắng lợi trước Hội nghị thường vụ hay không?