Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 91: Âm mưu
Trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty giải trí Hải Duyệt Thiên Địa huyện Cảnh Lâm.
Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá thoải mái tựa người trên chiếc sô pha rộng, trên chiếc sô pha đối diện bọn họ là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty giải trí Hải Duyệt Thiên Địa – Tạ Lão Lục đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt cung kính.
Tạ Lão Lục là địa đầu xà huyện Cảnh Lâm, tuy rằng y có thể không coi mấy ông Phó chủ tịch huyện ra gì, nhưng lại không dám tỏ ra có một tí chút bất kính nào đối với hai vị thiếu gia cao quý của thành phố Thương Sơn này, còn phải nặn ra gương mặt tươi cười với bọn họ.
– Hai vị thiếu gia, không biết hai vị tới huyện Cảnh Lâm là có việc gì? Có gì cần tới Tạ Lão Lục tôi, xin hai vị thiếu gia cứ nói, tôi nhất định sẽ dốc sức mình.
Tạ Lão Lục lấy lòng.
Trâu Văn Siêu không nói gì, Đổng Thiên Bá thì hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Tạ Lão Lục, tôi nghe nói tập đoàn Hải Duyệt các ông đang rất bị động trong dự án khu du lịch núi Thúy Bình đúng không? Cục công an thành phố đã phái một tổ điều tra tới thị trấn Quan Sơn, hiện đang điều tra vụ ẩu đả giữa tập đoàn Hải Duyệt với dân địa phương, hiện giờ La Cương đã bị bắt giữ?
Nhắc tới La Cương, Tạ Lão Lục lại cảm thấy vô cùng bực mình. Y làm thế nào cũng không tưởng tượng nổi rằng từ sau khi La Cương tới thị trấn Quan Sơn rồi xảy ra xung đột với Liễu Kình Vũ, sau khi Liễu Kình Vũ được Ủy ban Kỷ luật huyện thả ra thì hàng loạt những chuyện đen đủi cũng lần lượt giáng xuống tập đoàn Hải Duyệt Thiên Địa. Đầu tiên là La Cương và các nhân viên trực ban của Hải Duyệt Thiên Địa đột nhiên bị bắt giữ, sau đó là công ty giải trí Hải Duyệt Thiên Địa bị phong tỏa để điều tra. Hơn nữa, hiện nay, người của Cục công an đã phong tỏa tài khoản của tập đoàn, nói rằng muốn tiến hành điều tra cụ thể với tập đoàn Hải Duyệt Thiên Địa. Điều này khiến Tạ Lão Lục cực kỳ khó chịu, đành mang thẻ ngân hàng tới ‘làm việc’ với ngân hàng huyện thì được thông báo rằng lúc này huyện đã không thể nhúng tay vào chuyện này được nữa. Ngay cả Tiết Văn Long cũng nói lúc này đã bó tay rồi.
Cảm giác lực bất tòng tâm này khiến Tạ Lão Lục khổ không kể xiết. Tuy nhiên, tối nay y bất ngờ nhận được điện thoại của Tiết Văn Long, thông báo hai vị thiếu gia cao quý bậc nhất này sẽ tới huyện Cảnh Lâm, nói rằng nếu y tìm gặp họ thì có lẽ có thể hóa giải cục diện khó khăn trước mắt của tập đoàn Hải Duyệt Thiên Địa. Được Tiết Văn Long chỉ điểm, Tạ Lão Lục chỉ có thể miễn cưỡng đích thân tới đầu đường cao tốc, đón họ về văn phòng của mình tại CLB giải trí Hải Duyệt Thiên Địa. Lúc này, nghe thấy Đổng Thiên Bá hỏi như vậy, y liền thấy vô cùng mừng rỡ, bởi vì y cũng đang muốn chuyển đề tài nói chuyện sang vấn đề này, không ngờ Đổng Thiên Bá lại nhắc tới trước.
Tạ Lão Lục vội nói:
– Đổng thiếu gia, Trâu thiếu gia, La Cương quả thực đã chịu oan, cậu ấy…
Còn chưa đợi Tạ Lão Lục nói hết câu, Trâu Văn Siêu ngồi một bên đã lên tiếng:
– Tạ Lão Lục, ông cũng không cần nói chuyện La Cương có hay không bị oan đâu. Tôi đã xem qua một lượt báo cáo điều tra bước đầu bên phía Cục công an thành phố rồi, muốn nói La Cương bị oan là điều hoàn toàn không thể nào, phía công an thành phố đã đưa ra kết luận, không ai có thể phủ định được. Cứ cho là chúng tôi có thể giải quyết thì chúng tôi cũng sẽ không giải quyết. Dù sao nhúng tay vào chuyện này cũng quá nguy hiểm. Vì vậy, ông không cần phải cố cứu La Cương đâu, chỉ cần bảo đảm anh ta không nói lung tung là được.
Tạ Lão Lục thấy Trâu Văn Siêu nói vậy, khuôn mặt tỏ ra chua xót. Y không nghĩ rằng ngay cả Trâu Văn Siêu cũng sẽ nói vậy, trong lòng khó mà chấp nhận được.
Trâu Văn Siêu cười lạnh, liếc nhìn Tạ Lão Lục rồi nói:
– Tạ Lão Lục, ông đừng nghĩ địa vị của cha chúng tôi cao, muốn làm gì cũng được. Ông nhầm rồi, càng đứng ở vị trí của chúng tôi, hành sự lại càng ‘nhạy cảm’. Nếu không, một khi cha chúng tôi bị đối thủ nắm được điểm yếu thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, tốt nhất ông nên làm rõ ràng một điểm, chúng tôi có thể bảo vệ ông, bảo vệ tập đoàn Hải Duyệt của ông là đã phải chịu nguy hiểm khá lớn rồi.
Nhận ra ngữ khí cảnh cáo trong lời nói của Trâu Văn Siêu, Tạ Lão Lục vội đáp:
– Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, Trâu thiếu gia, ngài nói xem, có việc gì cần tôi làm? Tôi tin rằng hai vị đại thiếu gia nhất định không vô duyên vô cớ mà tới huyện Cảnh Lâm này.
Tạ Lão Lục cũng không phải kẻ ngốc, nghe thấy Trâu Văn Siêu nói có thể bảo vệ mình và tập đoàn Hải Duyệt, y liền ý thức được rằng hai người chắc chắn có ý đồ gì đó.
Trâu Văn Siêu cười thản nhiên:
– Ông đoán không sai, thực ra chúng tôi tới huyện Cảnh Lâm đúng là có mục đích riêng. Thứ nhất, chúng tôi nhắm vào dự án khu du lịch núi Thúy Bình nên mới tới, chúng tôi muốn tham gia vào dự án này. Thứ hai, chúng tôi nhắm vào Liễu Kình Vũ mà tới, chúng tôi muốn thông qua dự án khu du lịch núi Thúy Bình để cho Liễu Kình Vũ một bài học, tốt nhất có thể qua dự án này lật đổ Liễu Kình Vũ. Vì vậy, theo như mục đích của chúng tôi, có thể thấy chúng tôi và ông có cùng mục tiêu và lợi ích. Có thể nói, sở dĩ ông gặp bi kịch ngày hôm nay, tất thảy đều là do Liễu Kình Vũ mang lại.
Tạ Lão Lục thấy Trâu Văn Siêu nhắc tới Liễu Kình Vũ, ánh mắt liền phát ra tia thù địch. Y hiểu rất rõ, những lời này của Trâu Văn Siêu đều là những lời hết sức chân thực. Nếu như không có Liễu Kình Vũ thì có lẽ mình đã sớm kiếm bộn trong dự án khu du lịch núi Thúy Bình rồi. Lại không ngờ rằng do Liễu Kình Vũ gây khó dễ nên việc kiếm tiền của mình mới gặp phải nguy cơ bị phá hoại. Thậm chí ngay cả tập đoàn Hải Duyệt của mình cũng rơi vào nguy cơ phá sản. Ý thù địch của y với Liễu Kình Vũ không phải nửa vời, vì vậy, y liền gật đầu đáp:
– Được, không thành vấn đề, tôi có thể phối hợp với hai vị để cho Liễu Kình Vũ một bài học. Tuy nhiên, về dự án khu du lịch núi Thúy Bình này, không biết hai vị đại thiếu gia có ý kiến gì?
Trâu Văn Siêu bình thản nói:
– Tôi nghe nói ông đã giao hẹn về phần lợi nhuận trong dự án này với Hồ Cao rồi? Trước đây các ông xác định chia 3:7, tuy nhiên, nếu như giờ chúng tôi cũng tham gia thì tôi nghĩ phải chia lại từ đầu. Hồ Cao 2 phần, ông 2,5 phần, tôi và Thiên Bá 5,5 phần. Thế nào? Ông có thể suy nghĩ về kết quả này.
Sau khi nghe Trâu Văn Siêu nói vậy, trái tim Tạ Lão Lục cũng bắt đầu rỉ máu. Có thế nào y cũng không nghĩ rằng vị Trâu thiếu gia này nói chuyện thì dễ nghe đấy, nhưng hạ thủ lại không chút lưu tình, mở miệng liền đòi nắm 5,5 phần lợi nhuận, quả thực quá sức tàn nhẫn.
Tạ Lão Lục cũng là kẻ có dã tâm, trong lòng cảm thấy không cam chịu, liền trầm giọng nói:
– Trâu thiếu gia, phần của tôi có phải nên tăng thêm một chút cho thích hợp?
Sắc mặt Trâu Văn Siêu lập tức tối sầm lại:
– Tăng thêm một chút? Ông muốn tăng bao nhiêu? Ông chắc cũng biết, nếu như tôi và Thiên Bá không ra tay, chỉ sợ tập đoàn Hải Duyệt của ông sẽ trực tiếp bị đóng cửa điều tra rồi. Ngay cả ông, nếu làm không tốt cũng sẽ bị người của Cục công anh thành phố bắt giữ, ông lại còn dám ra điều kiện với chúng tôi?
Tạ Lão Lục thấy Trâu Văn Siêu muốn trở mặt, trong lòng khẽ rùng mình. Lúc này y mới ý thức được rằng, chỉ vì một bước sai lầm của mình lúc này, liền dẫn tới việc bị người ta nắm thóp hết mặt này đến mặt khác. Hơn nữa hai vị thiếu gia này tuyệt đối không phải loại người bình thường. Không còn cách nào khác, y vội nói:
– Nếu Trâu thiếu gia đã không đồng ý, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi. Trâu thiếu gia, có chuyện gì cần chúng tôi làm hay không?
Trâu Văn Siêu nói một lượt ý định của mình với Tạ Lão Lục. Xong xuôi, gã trầm giọng nói:
– Tạ Lão Lục, hy vọng lần này ông không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, lúc đó tôi không đảm bảo cho ông được đâu đấy.
Tạ Lão Lục cắn răng đáp:
– Trâu thiếu gia yên tâm, tôi cam đoan sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lúc ấy Trâu Văn Siêu mới gật đầu hài lòng, đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
– Tạ Lão Lục, tôi biết trong lòng ông có phần bất mãn, nhưng tôi muốn nói với ông, những kẻ bước trên con đường mà các ông đang đi muốn có được không gian sinh tồn, muốn phát triển, thì không thể không có sự ủng hộ của những người như tôi và Thiên Bá. Nếu không, chúng tôi chỉ cần gọi tùy tiện một cuộc điện thoại, cũng đủ để khiến cả tập đoàn của ông tan thành mây khói. Tốt nhất ông không nên giở bất cứ thủ đoạn nào với tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.
Dứt lời, gã trực tiếp bước ra ngoài.
Tạ Lão Lục chỉ có thể vội vã đích thân tiễn Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá.
Sau khi hai người lên xe, liền tới thẳng khách sạn ba sao cao cấp nhất huyện Cảnh Lâm nghỉ ngơi.
Sau khi bước vào phòng khách sạn, Đổng Thiên Bá lo lắng nói:
– Lão Trâu, anh làm vậy với Tạ Lão Lục phải chăng sẽ khiến lão cảm thấy phản cảm? Cho lão hai phần có phải ít quá hay không?
Trâu Văn Siêu cười lớn một tràng rồi đáp:
– Không sao, Tạ Lão Lục chẳng qua cũng chỉ là một lão già lưu manh mà thôi, cho lão hai phần đã là nể mặt nể mũi lắm rồi. Nếu như không có chúng ta, chỉ sợ ngay cả tập đoàn Hải Duyệt của mình lão cũng chưa chắc đã bảo vệ được, lão có tư cách gì đặt yêu cầu với chúng ta? Lão Đổng, cậu cứ yên tâm, tôi có kinh nghiệm đối phó với loại người đen tối như Tạ Lão Lục. Ở thành phố Thương Sơn này, đám người đi theo con đường ấy chẳng phải là để chúng ta lợi dụng hay sao? Chỉ cần Tạ Lão Lục chịu ngoan ngoãn làm chó săn cho chúng ta, chúng ta có thể để lão dễ dàng phát tài. Nếu như lão vẫn chưa thỏa mãn được khát vọng, muốn giở bất cứ trò gì, diệt khẩu lão là chuyện chẳng tốn chút công sức. Lão già Tạ Lão Lục ấy nhìn thì có vẻ cứng đầu, thực ra lại là kẻ cực kỳ khôn ranh. Lần này chúng ta bắt tay với lão, cộng thêm sự ủng hộ của Tiết Văn Long, vậy là có thể hoàn toàn nắm được Liễu Kình Vũ và dự án khu du lịch núi Thúy Bình trong tay rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai từ khi Liễu Kình Vũ trở về thị trấn Quan Sơn, việc điều tra vụ đám La Cương ẩu đả dân địa phương và việc Ủy ban Kỷ luật giải Liễu Kình Vũ về cục cuối cùng cũng có kết quả. Do tự ý sử dụng biện pháp thô bạo đàn áp dân chúng khi chưa được tập đoàn Hải Duyệt đồng ý, La Cương đã rơi vào diện tình nghi phạm tội, bị bắt giữ theo luật, đồng thời sẽ tiến hành xử phạt theo thủ tục có liên quan. Còn phía tập đoàn Hải Duyệt, do quản lý không tốt, bị phạt 500.000 tệ, đồng thời đình chỉ hoạt động ba ngày để răn đe. Ngoài ra, toàn bộ bộ máy lãnh đạo huyện Cảnh Lâm do đưa ra quyết sách không đúng đắn trong vụ Liễu Kình Vũ, bị điểm danh phê bình, Phó Trung Toàn và Hà Chí Hoa phụ trách chỉ đạo công tác điều tra của Ủy ban Kỷ luật huyện bị phạt cảnh cáo. Còn Liễu Kình Vũ một lòng vì dân, dám đứng lên chống lại phần tử phạm tội, được thông báo biểu dương toàn thành phố.
Nhận được kết quả xử lý này, cặp mày Liễu Kình Vũ lại nhíu chặt lại. Thế nào hắn cũng không tưởng tượng nổi, một chuyện vốn phải do tập đoàn Hải Duyệt chịu trách nhiệm, cuối cùng kết quả lại là giơ cao đánh khẽ, do mình La Cương chịu trách nhiệm. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết, La Cương cậy vào sự ủng hộ của tập đoàn Hải Duyệt nên mới dám phách lối như vậy. Thế mà cuối cùng tập đoàn Hải Duyệt lại chỉ bị phạt có 500.000 tệ, đình chỉ kinh doanh ba ngày để răn đe. Kết quả xử phạt này quá nhẹ nhàng rồi.
Nhưng điều mà Liễu Kình Vũ hoàn toàn không biết chính là trong khi hắn đang bất mãn vì kết quả xử lý ấy, lại nhận được điện thoại của Chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền Vương Đông Dương:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, bên Huyện thông báo sáng mai ngài tới Ủy ban nhân dân huyện để tham gia cuộc họp Chủ tịch huyện.