Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 80: Nguy cơ
Bóng đêm mờ mịt.
Nhà khách bên trong Ủy ban kỷ luật Huyện Cảnh Lâm, một căn phòng đặc biệt dùng để “chiêu đãi” các đối tượng bị khởi tố, bên trong phòng có đặt một chiếc bàn dài, bên cạnh chiếc bàn có đặt một băng ghế. Ngoài ra ở gần phía cửa có bày ba chiếc ghế dựa.
Liễu Kình Vũ bị đưa vào phòng.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngưu Kiến Quốc ngồi ở giữa ba chiếc ghế kia, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Phó Trung Toàn, chủ nhiệm phòng giám sát Ủy ban Kỷ luật huyện Hà Chí Hoa hai người chia nhau ngồi ở hai bên trái phải của Ngưu Kiến Quốc. Hai người bọn họ là phụ tá đắc lực của Ngưu Kiến Quốc trong Ủy ban Kỷ luật, rất nhiều công việc của y đều là sai hai vị trợ lí thân tín này đi làm. Lúc điều tra vụ án Liễu Kinh Vũ này, toàn bộ hành trình y đều mang theo hai vị trợ lí thân tín này, nhất định phải đối phó với Liễu Kinh Vũ nhanh nhất có thể.
Liễu Kình Vũ đi vào bên trong, quan sát hoàn cảnh bên trong một chút, vừa liếc nhìn mấy người ngồi trên ghế, nhìn điệu bộ và vị trí ngồi của ba người, khóe miệng của Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
Liễu Kình Vũ mặc dù chưa trải qua việc lăn lộn trốn quan trường, nhưng bản thân là Đại đội trưởng đại đội Nanh Sói, trường hợp nguy hiểm nào cũng đều đã trải qua, các loại tình huống thẩm vấn kẻ địch nguy hiểm hắn cũng không phải chưa từng trải qua, vừa nhìn thấy bố cục vị trí bày đặt bàn ghế trong phòng, Liễu Kình Vũ liền có thể kết luận mấy ông quan lớn trong Ủy ban Kỷ luật này đã coi mình là đối tượng khởi tố mà đối đãi rồi.
Bản thân Liễu Kình Vũ là Đại đội trưởng của đại đội Nanh Sói, đã từng là Nanh Sói thì làm sao có thể bị những loại tình huống như vậy hù dọa được, làm sao có thể khiến cho đám người Ngưu Kiến Quốc vừa ý đây.
Liễu Kình Vũ cũng không ngồi xuống chiếc ghế kia, bởi vì một khi ngồi xuống chiếc ghế đó, đang ở thế thượng phong liền bị vây hãm thành thế bị động, cho nên Liễu Kinh Vũ trực tiếp đi tới đứng ở bên cạnh cửa sổ, đầu vai dựa vào song sắt trên cửa sổ, từ trong túi quần rút ra một điếu thuốc lá châm lửa hút, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói thuốc, lạnh lùng nhìn ba người.
– Liễu Kinh Vũ, ai cho cậu hút thuốc, ngồi xuống cho tôi.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phó Trung Toàn tức giận vỗ bàn trách cứ.
Liễu Kình Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Phó Trung Toàn một cái thản nhiên nói:
– Anh là ai? Ở trong này anh có tư cách gì đập bàn lên mặt với tôi?
– Tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phó Trung Toàn, tôi đương nhiên có tư cách đập bàn với cậu. Liễu Kình Vũ, cậu an phận cho tôi, tình nguyện tiếp nhận thẩm vấn đi.
Phó Trung Toàn căm phẫn nhìn Liễu Kinh Vũ quát.
Liễu Kình Vũ vươn tay ra, thái độ thản nhiên nói:
– Ồ, hóa ra là Phó chủ nhiệm à. Bình tĩnh, anh bình tĩnh đi. Anh dù sao cũng là một trong những sếp lớn ở Ủy ban Kỷ luật huyện, làm sao có thể kích động như vậy được. Đây là hành động rất mất thể diện trước mặt lãnh đạo, cẩn thận không Chủ nhiệm Ngưu phê bình anh đó.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Ngưu Kiến Quốc, phun ra một vòng khói thuốc, sau đó mới lên tiếng:
– Chủ nhiệm Ngưu, có phải các ông hiểu nhầm tình huống rồi hay không?Trước đây ông nói đặc biệt rõ ràng, các ông chỉ đưa tôi tới đây để tôi phối hợp với các ông điều tra tình hình, chứ không phải thực thi khởi tố đối với tôi. Nhưng nhìn thái độ hiện giờ của các ông, rõ ràng là coi tôi thành đối tượng khởi tố để xử lý. Các ông làm như vậy có phần hơi quá đấy.
Lời nói của Liễu Kinh Vũ rất bình thản, nhưng giữa những hàng chữ lại biểu hiện ra áp lực mạnh mẽ, trực tiếp đè xuống Ngưu Kiến Quốc.
Ngưu Kiến Quốc nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, chỉ lạnh lùng cười, nói:
– Liễu Kình Vũ, ở đây cậu cũng không kiệm lời với chúng tôi nhỉ. Bất luận là khởi tố cậu cũng được, hay điều tra cậu cũng tốt, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là phải phối hợp với chúng tôi, đem vấn đề của cậu khai báo cho rõ ràng, nghe rõ chưa? Nghe hiểu rồi thì ngồi xuống an phận khai báo mọi vấn đề.
Liễu Kình Vũ cười lạnh một tiếng nói:
– Thật ngại quá, Chủ nhiệm Ngưu, tôi không biết bản thân Liễu Kình Vũ tôi phạm phải luật gì, điều khoản phạm pháp nào, ông hãy nói rõ cho tôi biết, để cho tôi hiểu rõ một chút.
“Binh”! Chủ nhiệm phòng giám sát Ủy ban Kỷ luật huyện Hà Chí Hoa thấy Liễu Kình Vũ dám đấu võ mồm với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, lúc ấy liền nổi giận. Gã biết rằng, lúc này là lúc bản thân nên biểu hiện lòng trung thành, cho nên hung hăng đập bàn một cái rồi tức giận nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu nên biết rõ thân phận của mình. Cậu bây giờ là đối tượng khả nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, kẻ khả nghi phạm tội nghiêm trọng, chỉ với hai tội danh trên cũng đủ để trừng phạt cậu rồi, thành thật khai báo cho tốt, ai cho phép cậu to gan tranh luận với Chủ nhiệm Ngưu đấy…
Lời Hà Chí Hoa còn chưa nói xong, liền bị Liễu Kình Vũ trực tiếp cắt đứt:
– Anh câm miệng lại cho tôi! Tôi cùng Chủ nhiệm Ngưu nói chuyện, anh chen mồm vào làm gì, một chút tố chất cũng không có, anh coi anh là ai chứ!
Liễu Kình Vũ trước tiên là khiển trách đối phương một chút, sau đó đảo khách thành chủ, lúc này mới hỏi rốt cuộc đối phương là ai, lần này Hà Chí Hoa hết sức tức giận, gã phẫn nộ nói:
– Bố mày là Chủ nhiệm phòng giám sát Ủy ban Kỷ buật huyện Hà Chí Hoa.
Nghe thấy Hà Chí Hoa tự xưng “bố mày”, Liễu Kình Vũ miệng ngậm lấy điếu thuốc, bước nhanh về hướng Hà Chí Hoa, vừa đi vừa lạnh lùng nói:
– Hà Chí Hoa? Anh mới vừa nói anh là bố ai?
Nhìn thấy Liễu Kinh Vũ không ngờ lại bước về phía mình, lập tức Hà Chí Hoa liền thanh tỉnh lại. Lúc này gã mới nhớ ra vị đại gia trước mặt này ngay cả Chủ tịch Huyện Tiết Văn Long cũng dám hành hung một trận, nếu như đánh mình một trận tơi bời thì cũng không cần nói lí lẽ mà. Người thông minh nên bỏ qua thiệt thòi trước mắt, gã vô cùng sáng suốt hướng về phía Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Đồng chí Liễu Kinh Vũ, mong cậu bỏ qua cho tôi, tôi vừa rồi không cẩn thận lỡ lời nói ra những lời không nên nói, thật là ngại quá. Tôi cũng không có ý gì.
Liễu Kình Vũ lúc này đã đi tới trước mặt Hà Chí Hoa, không ngờ thấy gã nhận sai rồi, bấy giờ mới lạnh lùng nhìn Hà Chí Hoa nói:
– Nhớ cho kỹ, ở trước mặt của tôi tốt nhất không cần xưng hô thân phận trưởng bối, Liễu Kình Vũ tôi tuy rằng tính tình rất thoải mái nhưng cũng có một chút giới hạn. Bất luận là ai, động tới giới hạn của tôi, tôi đều không ngại sử dụng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ hướng về phía Ngưu Kiến Quốc nhẹ nhàng cười, vô cùng bình tĩnh nói:
– Chủ nhiệm Ngưu, ông là lãnh đạo, so với bọn họ có khí phách, có đầu óc hơn. Tôi nghĩ nếu các ông muốn tôi phối hợp với các ông để tiến hành điều tra, vậy tìm cho tôi một chiếc ghế dựa thoải mái một chút hẳn không có vấn đề gì chứ?
Ngưu Kiến Quốc tận mắt chứng kiến quá trình Hà Chí Hoa và Liễu Kình Vũ xung đột, tức giận hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hà Chí Hoa một cái. Người kia lá gan thực sự cũng quá nhỏ, chưa gì đã bị Liễu Kình Vũ hù dọa cho khiếp sợ rồi. Kỳ thật nếu như lá gan gã lớn hơn một chút, nếu Liễu Kình Vũ thật sự dám ngay trước mặt mình hành hung Hà Chí Hoa một trận, vậy y đã có lí do trực tiếp đem Liễu Kình Vũ khởi tố. Ít nhất Phòng công an tạm có thể giam hắn vài ngày mà khẳng định không có vấn đề. Cứ như vậy, cho dù lần này không vùi dập được Liễu Kình Vũ, vậy cũng lưu lại trên sơ yếu lý lịch hắn án tạm giam, tiền đồ sau này và con đường thăng tiến làm quan của Liễu Kình Vũ coi như không còn nữa. Nhưng lại thật không ngờ tới Hà Chí Hoa lại thật sự kinh sợ hắn, chuyện này khiến cho y không nói nên lời. Hơn nữa y cũng đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ tuy rằng tuổi trẻ nhưng con mắt rất tinh tường, muốn lừa gạt hắn thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho nên, y hướng về phía Hà Chí Hoa nói:
– Đi ra ngoài tìm cho cậu ta cái ghế đi.
Nhận được chỉ thị của Chủ nhiệm, Hà Chí Hoa vội vàng đứng dậy đi ra ngoài tìm cho Liễu Kình Vũ một chiếc ghế dựa.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đặt chiếc ghế ở sát bên tường, ngồi lệch khỏi vị trí đối diện với ba người, sau đó dựa lưng lên chiếc ghế dựa, đem chân gác lên trên băng ghế dài, lúc này mới khoanh tay nói:
– Được rồi, bây giờ các ông có nghi vấn gì đều có thể hỏi, tôi có thể phối hợp với các ông để tiến hành điều tra.
Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo này của Liễu Kình Vũ, Ngưu Kiến Quốc tức giận đến nỗi mũi lệch ra rồi. Nhưng y cũng biết, cái tên Liễu Kình Vũ này ngay cả Chủ tịch huyện cũng dám đánh, tuyệt đối là người to gan lớn mật. Đối với những loại người này, không nắm chắc mười phần thật không dám lỗ mãng, cho nên chỉ có thể trầm mặt hỏi:
– Liễu Kình Vũ, cậu thành thật khai báo, tại sao cậu lại hành hung những thôn dân kia? Giữa cậu và bọn họ có xung đột lợi ích gì?
Liễu Kình Vũ sửng sốt:
– Thôn dân? Hành hung thôn dân? Chủ nhiệm Ngưu, có phải mắt ông có vấn đề hay không, Liễu Kình Vũ tôi đánh thôn dân lúc nào?
– Liễu Kình Vũ! Cậu không nên ở chỗ này giả vờ ngây ngốc với tôi. Tôi cho cậu biết, tôi đã xem qua đoạn video cậu hành hung thôn dân. Ở trong video, trong tay cậu quơ một cái ống tuýp, giống như mãnh hổ xuống núi, vài bước liền đánh ngã một người, cậu thật là uy phong, thật dũng mãnh, nhưng tại sao lại cầm ống tuýp vung tới đỉnh đầu nhân dân thế? Trong lòng cậu còn nhớ đến bản thân cậu là cán bộ đảng viên, vì nhân dân phục vụ hay không? Cậu có đủ tư cách làm Chủ tịch thị trấn này sao?
Ngưu Kiến Quốc tức giận hung hăng quát mắng.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Ngưu Kiến Quốc, bĩu môi, ném ra một câu:
– Muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh. Ếch ngồi đáy giếng, thật đáng thương, thật đáng buồn, thật đáng giận!
Nói xong, Liễu Kình Vũ hai mắt trực tiếp nhìn lên trần nhà, lẳng lặng tiếp tục hút thuốc.
Nhìn thấy loại tình huống này, Ngưu Kiến Quốc tức giận đứng bật dậy, bỏ lại một câu: “Các người thẩm vấn trước đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút”, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, sau khi đóng cửa phòng lại Ngưu Kiến Quốc trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số gọi Tiết Văn Long:
– Chủ tịch huyện Tiết, tôi đang chuẩn bị một số biện pháp để đối phó với Liễu Kình Vũ, thằng nhãi này mồm miệng quá kín đáo rồi, cái gì cũng không chịu lộ ra.
Sau khi nghe xong những lời Ngưu Kiến Quốc nói, sắc mặt Tiết Văn Long có chút âm trầm, y trầm giọng nói:
– Lão Ngưu à, tôi đề nghị anh nên cân nhắc biện pháp một chút, bây giờ Vương Chí Cường và Hạ Chính Đức đã liên kết với nhau muốn bảo vệ Liễu Kinh Vũ, sự việc có chút kỳ lạ, nhất là biểu hiện của Vương Chí Cường khiến tôi có phần nhìn không thấu. Cho nên trong chuyện của Liễu Kình Vũ, tốt nhất đừng để người ngoài nắm được nhược điểm.
Nghe thấy loại thái độ này của Tiết Văn Long, sắc mặt của Ngưu Kiến Quốc cũng hết sức khó coi. Ngưu Kiến Quốc vốn cho rằng Tiết Văn Long sẽ ủng hộ mình, nhưng lại không ngờ Tiết Văn Long lại đề nghị mình làm như vậy, điều này khiến cho Ngưu Kiến Quốc không thoải mái chút nào.
Sau khi cúp điện thoại, Ngưu Kiến Quốc cắn chặt răng, trong mắt tràn ngập lửa giận, thầm nghĩ trong lòng: “Tiết Văn Long ông sợ phiền phức, Ngưu Kiến Quốc tôi cũng không sợ phiền phức. Tôi không tin tôi đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại đấu không lại một Chủ tịch thị trấn bé nhỏ, tôi nhất định phải dạy cho Liễu Kình Vũ một bài học”. Nghĩ tới đây, y gọi hai trợ lí lại, sau khi to nhỏ phân phó một hồi, mới đi đến bên trong phòng nghỉ, mở camera theo dõi lên, tiếp tục theo dõi tình hình hai trợ lí thẩm vấn Liễu Kình Vũ. Y biết rằng, một lát nữa, nên dạy cho Liễu Kình Vũ một bài học. Vì tránh nghi ngờ, y không ở lại hiện trường để nhìn thấy tình huống Liễu Kình Vũ bị áp dụng một số biện pháp thẩm vấn cho hả giận, nhưng thông qua camera giám sát có thể nhìn thấy Liễu Kình Vũ bị hành hạ, trong lòng y rất sảng khoái. Y thật sự rất chờ mong.