Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 74: Người coi thường Liễu Kình Vũ


Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 74: Người coi thường Liễu Kình Vũ

Đường Trí Dũng lái xe chở Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim tới bệnh viện thị trấn.

Trong phòng bệnh của bệnh viện thị trấn, Liễu Kình Vũ nhìn thấy mấy người bị gãy tay đang nằm trên giường bệnh, vài người chân thì băng bó bằng thạch cao và được treo lên, người nhà của người bệnh người thì đang khóc, người thì đang chửi, nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, ai nấy cũng đều ngơ ngác, sau đó xúm lại chỗ hắn.

Trong đó có một bà cụ khoảng 70 tuổi, vừa nhìn thấy Liễu Kình Vũ liền quỳ xuống đất, vừa gào khóc vừa nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, cầu xin ngài hãy làm chủ cho người dân của thôn Du Thụ chúng tôi. Những tên lưu manh đó quá tự mãn rồi, trong mắt bọn chúng mạng người không đáng một xu. Ngài hãy nhìn đi, chỉ vì không đồng ý bán đất cho chúng, vậy mà chồng tôi, con trai tôi đều bị chúng đánh gãy chân. Bọn chúng đúng là coi trời bằng vung mà, phía Đồn công an thị trấn cũng không quản chuyện này, thế này bảo chúng tôi sống sao đây, hu hu hu…

Giọng nói của bà cụ rất thảm thương, từng lời từng chữ đượm máu và nước mắt, sau khi nghe những lời đó, Liễu Kình Vũ như ngộ ra điều gì đó.

Hắn vội vàng đỡ bà cụ đứng dậy, hắn căm giận nói:
– Mọi người cứ yên tâm, Liễu Kình Vũ tôi thân là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tôi tuyệt đối sẽ không đứng im nhìn mọi người bị ức hiếp đâu. Hiện giờ không phải như ngày xưa, không còn cái cảnh mà người dân phải chịu ức hiếp, những ngày tháng đó sẽ không bao giờ lập lại nữa. Cho dù là ai, dám ức hiếp dân nhân, Liễu Kình Vũ tôi là người đầu tiên không đồng ý! Bất kể là người nào, tôi đều bắt họ phải trả giá cho hành động của mình! Làm quan không làm chủ cho nhân dân, chi bằng về nhà bán khoai lang cho rồi! Liễu Kình Vũ tôi kể cả không làm cái chức Chủ tịch thị trấn này nữa, tôi cũng sẽ trả lại sự công bằng cho mọi người! Tôi cũng sẽ bảo vệ tài sản và lợi ích của mọi người để không ai có thể xâm phạm nó! Mọi người có vấn đề gì đều có thể trực tiếp phản ánh lại với tôi, hoặc cũng có thể thông qua Chủ nhiệm Hồng của Văn phòng thị trấn để phản ánh với tôi.

Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người đều phản ánh lại vấn đề của mình cho hắn nghe.

Tuy mỗi người nói một kiểu, nhưng ý của mọi người đều giống nhau, đó là Tập đoàn Hải Duyệt cử người tới bắt người dân bán đất, nhưng người dân không bán, vậy là chúng liền đánh người, chúng còn uy hiếp người dân nữa, Liễu Kình Vũ nghe xong, trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Mọi người cứ yên tâm, Tập đoàn Hải Duyệt không phải nói chiều nay sẽ tới thôn mọi người mua đất nữa sao? Chiều nay tôi sẽ đích thân tới thôn, bây giờ mọi người có thể gọi điện cho người thân ở trong thôn, nói với bọn họ, không cần lo lắng, tuyệt đối không được bán đất! Có Đảng và Chính phủ làm chủ cho mọi người, ai cũng không thể làm gì được mọi người!


Sau khi rời khỏi bệnh viện, Liễu Kình Vũ lập tức gọi điện cho Đồn trưởng Đồn công an Cố Giai Lỗi:
– Đồn trưởng Cố, anh hãy điều động tất cả lực lượng của Đồn công an theo tôi tới thôn Du Thụ.

Nhận được chỉ thị đó của Liễu Kình Vũ, mặt Cố Giai Lỗi hơi khó coi, gã nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài đưa ra chỉ thị muộn quá, một nửa quân số của đồn công an đã được cử tới Huyện để tập huấn, hơn một giờ trước phía văn phòng Đảng – Chính quyền mới thông báo, hiện giờ một nửa quân số Đồn công an đã đi rồi.Trong Đồn hiện chỉ còn năm người, trong đó hai người là người của tôi, ba người còn lại là người của Hàn Quốc Khánh.

Cố Giai Lỗi kể hết mọi chuyện cho Liễu Kình Vũ nghe. Bởi vì gã hiểu rõ, mình có thể leo lên vị trí Đồn trưởng này, cũng có sự hỗ trợ vô cùng to lớn của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa, Quan Sơn cũng là một nơi chẳng rộng lớn gì, những việc xảy ra trong cuộc Hội nghị thường vụ thị trấn đã nhanh chóng được truyền khắp nơi. Trong cuộc Hội nghị thường vụ thị trấn đó, cái ý đồ hướng về Liễu Kình Vũ của Mạnh Hoan – chỗ dựa vững chắc của mình đã quá rõ ràng rồi. Cho nên tuy Liễu Kình Vũ còn trẻ tuổi, nhưng gã vẫn rất cung kính với Liễu Kình Vũ.

Nghe Cố Giai Lỗi nói xong, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một lúc. Hắn không ngờ rằng Thạch Chấn Cường lại vô sỉ như vậy, vào thời điểm quan trọng nhất, y lại nghĩ cách để rút một nửa quân số của Đồn công an đi tập huấn. Tuy lý do rất chính đáng, nhưng ý đồ của y thì rất đen tối. Nhưng hiện giờ, dù hắn có bất mãn với Thạch Chấn Cường tới đâu thì cũng phải nhịn. Vì vậy, hắn nói với Cố Giai Lỗi:
– Như vậy đi, anh để lại một người ở Đồn công an trực ban, còn bảo bốn người còn lại sau khi ăn cơm trưa xong thì tập hợp ở trước cổng Đồn công an, khoảng 1h chiều cùng tôi tới thôn Du Thụ.

Sau khi dập máy, Liễu Kình Vũ, Hồng Tam Kim, Đường Trí Dũng tìm một quán cơm ở trong thị trấn để ăn cơm, ăn xong nhìn đồng hồ thấy cũng gần tới 1h, bọn họ liền lên xe tới cổng Đồn công an, một chiếc xe chở bốn viên công an đã đợi sẵn ở trước cổng.

Sau khi nhìn thấy bốn người đó, sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng khó coi hơn. Bốn người đó, có hai người rất trẻ, nhìn mặt thì chắc là mới làm việc không lâu, hai người còn lại thì hơn 50 tuổi, mặt mày nhăn nheo. Để bọn họ tới giúp hắn lập lại trật tự cho thôn Du Thụ, đối phó với bọn lưu manh côn đồ của Tập đoàn Hải Duyệt, đúng là hắn đang nằm mơ giữa ban ngày mà. Nhưng có còn hơn không, Liễu Kình Vũ chỉ còn cách bảo Hồng Tam Kim tới chào hỏi nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ chạy xe theo xe của hắn tới thôn Du Thụ.


Sau khi tới thôn Du Thụ, nghe Hồng Tam Kim giới thiệu xong, Liễu Kình Vũ đã hiểu rõ gia cảnh của Trưởng thôn thôn Du Thụ Triệu Hải Cường.

Lúc bước vào nhà Triệu Hải Cường thì ông ta đang ở trong vườn cho bò ăn, nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim bước vào, ông ta ngơ ngác, sau đó vội lau tay vào quần áo, rồi chạy đến đón tiếp:
– Chủ tịch Liễu, Chủ nhiệm Hồng, sao hai người lại tới đây?

Liễu Kình Vũ nói:
– Trưởng thôn Triệu, tôi nghe Hồng Tam Kim nói ông phản ánh với ông ta về việc người dân trong thôn bị đánh, vì vậy tôi tới đây tìm hiểu tình hình.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Triệu Hải Cường òa lên như thể vỡ đê, ông ta kể chi tiết chuyện Tập đoàn Hải Duyệt cử người tới mua đất, rồi việc bọn chúng đánh người cho Liễu Kình Vũ nghe. Sau đó chỉ tay về phía hai người công an bên cạnh Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, khi ấy chính là hai đồng chí công an này đã tới thôn điều tra tình hình sau khi nhận đơn tố cáo của chúng tôi, nhưng không biết vì sao, lại không có tin tức trả lời gì từ phía Đồn công an.

Nghe tới đây, Liễu Kình Vũ nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn hai người đó nói:
– Hai người ai có thể giải thích cho tôi nghe được không?


Một trong hai viên công an đó cười nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, thực sự hôm đó chúng tôi có tới đây, Trưởng thôn Triệu và người dân quả thực đã kể lại chuyện này với chúng tôi. Chúng tôi cũng đã tìm hiểu, nhưng phía công an làm việc cũng cần phải có trình tự, theo trình tự làm việc thì tôi đã gửi báo cáo lên trên rồi, tiếp theo làm thế nào thì chúng ta cũng cần phải làm theo quy trình! Thẩm tra một vụ án không phải mới điều tra là ra ngay được.

Một lời giải thích rất rõ ràng và đơn giản, không có bất cứ sơ hở nào, nhưng hàm ý trong đó thì lại đầy mùi vị của chủ nghĩa quan liêu, không làm hết bổn phận của mình, nhưng lại khiến cho người ta không thể tức giận.

Liễu Kình Vũ nghe thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn nhìn sang phía Triệu Hải Cường, nói:
– Trưởng thôn Triệu, người của Tập đoàn Hải Duyệt có nói mấy giờ chiều nay sẽ tới đây không?

Triệu Hải Cường lắc đầu nói:
– Không có, bọn chúng chỉ nói chiều nay sẽ tới, người tiếp theo bọn chúng đàm phán chính là em trai của tôi Triệu Hải Ba, nhà của nó ở ngay cạnh nhà tôi. Vốn là tôi nên tới bệnh viện thị trấn thăm những người trong thôn bị đánh, nhưng tôi không yên tâm em trai mình, vì vậy không dám rời đi.

Bọn họ vừa mới nói tới đây thì nhìn thấy một cậu bé gấp gáp chạy tới, nhìn Triệu Hải Cường nói:
– Bác hai, mấy người xấu tới nhà cháu, bắt bố cháu bán đất cho họ.

Triệu Hải Cường mới nghe tới đây, mặt ông ta trắng bệch, vừa chạy ra ngoài vừa nói với Liễu Kình Vũ:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài cứ trốn đi đã, mấy tên tay chân của Tập đoàn Hải Duyệt rất khỏe, nếu bọn chúng làm ngài bị thương thì chúng tôi biết trông cậy vào đâu. Tôi phải chạy nhanh sang đấy xem mới được, nếu không thì em trai tôi sẽ phải chịu thiệt.

Liễu Kình Vũ vừa đi theo ông ta ra ngoài vừa nói:

– Không sao, tôi là Chủ tịch thị trấn, làm chủ cho người dân là chuyện nên làm. Tôi lại muốn xem xem, mấy người của Tập đoàn Hải Duyệt đó oai phong tới mức nào.

Bởi vì lo lắng cho sự an nguy của em trai, vì vậy Triệu Hải Cường cũng chẳng nói gì thêm nữa khi Liễu Kình Vũ đi cùng ông ta, dù sao tuy miệng thì nói Liễu Kình Vũ rời đi, nhưng trong lòng ông ta vẫn hi vọng Liễu Kình Vũ đi cùng mình, để làm chủ cho em trai ông ta.

Mọi người đi ra khỏi cửa nhà Triệu Hải Cường, rồi rẽ về bên trái, có bốn chiếc xe bảy chỗ đang đỗ trước cổng ngôi nhà bên cạnh, có chừng hai, ba mươi gã thanh niên tay cầm ống tuýp, côn, gậy bóng và hàng loạt các loại vũ khí khác, xăm trổ đầy mình, tóc nhuộm vàng hoe, đang đứng vây quanh một người nông dân. Đối diện người nông dân đó là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, ở cổ xăm hình đầu một con hổ, cắt đầu cua, người này là trợ thủ đắc lực nhất của Tạ Lão Lục – La Cương.

La Cương nhìn người nông dân phía đối diện lạnh lùng nói:
– Triệu Hải Ba, sáng nay chúng tôi đã thông báo cho ông về việc bán đất, ông suy nghĩ tới đâu rồi? Cái miếng đất gần núi Thúy Bình rốt cuộc là ông có bán hay không?

Triệu Hải Ba là một người nông dân chất phác, nhưng tính cách rất quật cường, ông ta lắc đầu mạnh, nói:
– Tổng giám đốc La, tôi không bán miếng đất đó, Chủ tịch thị trấn Liễu sớm đã nói rồi, những khu đất gần núi Thúy Bình tuyệt đối không được bán, những khu đất này tương lai có thể đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho chúng tôi.

Nghe Triệu Hải Ba nói vậy, La Cương nhếch mép cười, nói:
– Triệu Hải Ba, tôi nói cho ông biết, ông đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Sáng nay chắc ông cũng nhìn thấy rất nhiều người bị đánh, nếu ông không bán khu đất đó cho chúng tôi, kết cục của bọn họ chính là viễn cảnh của ông trong tương lai đó. Còn nữa, đừng có nói tới cái tên chó má Liễu Kình Vũ, tôi nói cho ông biết, tuy hắn là Chủ tịch thị trấn, nhưng trong mắt tôi, hắn không bằng một đống phân chó. Ông đây tùy ý cử vài người tới cũng giết chết hắn rồi. Đừng cho rằng anh trai của ông là trưởng thôn thì chúng tôi sẽ không động tới ông. Trưởng thôn thì có cái gì mà oai, hậu thuẫn của bọn tôi còn to hơn Chủ tịch thị trấn rất nhiều, ai dám đối đầu với bọn tôi, chính là đối đầu với lãnh đạo trên huyện, sau này sẽ không có cuộc sống yên ổn đâu. Bọn tôi đánh cũng như không thôi. Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, khu đất đó ông rốt cuộc có bán hay không?

Lúc đó, bên ngoài đã có rất nhiều người dân đứng xem xung quanh. Đối với những người dân này, La Cương cũng không dùng bất cứ biện pháp gì, bởi vì hôm nay gã ta tới đây là để giết gà dọa khỉ. Gã nói cho mọi người biết, em trai của trưởng thôn thì Tập đoàn Hải Duyệt cũng dám động đến, huống hồ gì là những người dân bình thường.

Lúc đó, Liễu Kình Vũ mới vừa đến bên ngoài, liền nghe thấy La Cương nói Liễu Kình Vũ không bằng một đống phân chó, lúc này mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, hắn bước về phía đám đông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.