Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 7: Mượn lực đẩy lực
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ phòng họp trở nên yên lặng như tờ.
Sắc mặt của Thạch Chấn Cường càng thêm thâm trầm, lửa giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm rồi, ánh mắt vô cùng phẫn hận nhìn Liễu Kình Vũ. Hai người Hồ Quang Viễn và Vương Học Văn sắc mặt cũng hết sức khó coi, bọn họ thật không ngờ những lời nói của Liễu Kình Vũ lại sắc bén đến vậy. Từng lời từng chữ đều nói vào trọng tâm, nhất là câu “không giống đàn ông, không đáng mặt nam nhi” càng làm cho mấy người cảm thấy mất hết thể diện.
Chuyện mất mặt như vậy không ai hi vọng người khác biết được, nhất là đám lãnh đạo như Thạch Chấn Cường. Ai cũng muốn bới móc thói hư tật xấu của nhau nhưng cho dù có bất mãn đến mấy cũng nhất định phải nghẹn ở trong lòng, bởi vì đó là quy tắc quan trường, bởi vì bọn họ là lãnh đạo.
Nhưng Liễu Kình Vũ căn bản không quan tâm đến nguyên tắc đó, hắn cố tình tát thẳng vào mặt bọn họ, lại còn tát bôm bốp thành tiếng.
Giờ phút này, ngoại trừ Trưởng ban chỉ huy quân sự Doãn Xuân Hoa, Ủy viên Ban tuyên truyền Khương Xuân Yến luôn luôn dốc sức hỗ trợ Tần Duệ Tiệp ra, các Đảng ủy viên khác sắc mặt cũng không dễ coi chút nào, bọn họ đều bị Liễu Kình Vũ trực tiếp đánh vào mặt rồi.
Không khí nặng nề vô cùng, ai cũng không muốn mở miệng đầu tiên.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, hắn lạnh lùng nói với Thạch Chấn Cường:
– Đồng chí Thạch Chấn Cường, làm người không được quá đáng, không được biến người khác thành thằng ngốc, Liễu Kình Vũ tôi xuất thân từ lính, tính tình thẳng thắn, nếu ông thật sự vì dân chúng thì ông chỉ hướng đông, tôi quyết không đi hướng tây. Nhưng nếu ông muốn chơi tôi thì Liễu Kình Vũ tôi sẽ hầu ông tới cùng. Nếu như lần này ông vẫn còn can đảm tiếp tục phủ nhận công lao của tôi và Phó bí thư Tần cùng một số Ủy viên Đảng ủy, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt sẽ không chịu thua. Tôi không phải muốn tranh công với ông, tôi không cần cái hư danh này, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép người khác tạt nước bẩn vào mình. Tôi tuyệt đối không nhận sự phê bình, ông có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Liễu Kình Vũ nói xong, trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Chấn Cường, không có một tia thỏa hiệp.
Dưới ánh mắt sắc bén của Liễu Kình Vũ, y thực không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Y hiểu rất rõ không phải ai cũng biết chuyện Liễu Kình Vũ thông báo với mình thị trấn Quan Sơn có thể sẽ có mưa to, nếu như mình thừa nhận thì sẽ rất mất mặt, hơn nữa chuyện này động tĩnh quá lớn, không có lợi chút nào cho chính mình cả, cho nên y chỉ có thể tạm thời dập tắt bước đầu tiên trong kế hoạch khởi binh hỏi tội Liễu Kình Vũ, đợi thời cơ để tiến hành bước thứ hai. Dù sao trước mặt mọi người, y cũng không dám xem thường. Kỳ thật trong lòng y vô cùng rõ ràng, biểu hiện của Liễu Kình Vũ mấy ngày nay có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, y muốn lớn tiếng dọa người chính là để hủy đi công lao của Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, cho nên sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, y lập tức trầm giọng nói:
– Được rồi, tạm thời không nói đến việc này nữa mà tập trung vào tình hình cứu tế. Hiện tại đại hồng thủy đã xảy ra rồi, có nói gì cũng không còn ý nghĩa, việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là nghĩ cách làm sao để cho dân chúng có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường. Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ tịch thị trấn, những việc này là chức trách chủ yếu của cậu, cậu nói xem có ý kiến gì?
Lúc này đây, Thạch Chấn Cường đã ra một chiêu thay xà đổi cột, nói đến việc quan trọng là cứu tế, vừa có thể ngăn chặn Liễu Kình Vũ tiếp tục truy vấn vừa có thể đem nhiệm vụ nặng nề này đổ lên đầu Liễu Kình Vũ. Y tính kế vô cùng rõ ràng, nếu Liễu Kình Vũ hoàn thành được việc này, tự nhiên không thể thiếu công lao chỉ đạo của Bí thư Đảng ủy thị trấn là y, còn nếu làm không tốt thì có thể nhân cơ hội này kéo Liễu Kình Vũ khỏi cái ghế đó, đưa Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn thượng vị. Hiện giờ y ngày càng khó chịu với Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí này khiến y như có gai trong mắt, vô cùng khó chịu. Điều làm cho y không thể dễ dàng tha thứ chính là vị Chủ tịch thị trấn này quá ư ngang ngược, trước mặt bao nhiêu Ủy viên trấn ủy như vậy mà dám công khai chống lại mình, chuyện này chưa từng xảy ra. Y đã quyết định phải nhanh chóng thiết kế một cái bẫy, nghĩ cách để cho Liễu Kình Vũ không ép mà tự rời ngai, mà công tác cứu tế chính là một cơ hội rất tốt.
Liễu Kình Vũ nghe được Thạch Chấn Cường nói như vậy, tự nhiên sẽ không tiếp tục truy sát nữa mà lại tập trung sự chý ý ở việc cứu tế. Trong lòng hắn, trời đất bao la, dân chúng lớn nhất. Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Thạch, công tác cứu tế đích thực là một nhiệm vụ nặng nề trong các bước tiếp theo, mà mấu chốt trong đó chính là vật tư và tiên. Trước buổi họp hôm nay, tôi đã liên hệ với Trưởng phòng tài chính Trương Hoành Hiên, ông ta nói hiện tại trong ngân quỹ có không đến 30.000 tệ, chút tiền ấy căn bản không đủ nhét kẽ răng, cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp gom góp tài chính, giúp đỡ người dân mau chóng xây dựng lại nhà cửa, khôi phục sản xuất.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Phó chủ tịch thường vụ thị trấn Hồ Quang Viễn đã nhẫn nhịn nửa ngày liền nổ súng:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, những lời anh nói quả thực rất có đạo lý, cũng rất êm tai, nhưng vấn đề ở chỗ tiền từ đâu ra? Chẳng lẽ anh tùy tiện nói vài câu thì tiền từ trên trời rơi xuống sao? Dân chúng Quan Sơn cần nhất là hành động thiết thực, không phải lời nói suông.
Sau khi nói xong, ánh mắt Hồ Quang Viễn vô cùng khiêu khích nhìn Liễu Kình Vũ.
Đối với sự khiêu khích của Hồ Quang Viễn, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên, cũng không định phản bác lại, bởi vì những lời của Hồ Quang Viễn quả thực rất có đạo lý. Nhưng Liễu Kình Vũ cũng không định thỏa hiệp, hắn đưa mắt nhìn sang Thạch Chấn Cường:
– Bí thư Thạch, ông là Bí thư thị trấn Quan Sơn, ông có thể gom bao nhiêu tiền?
Thạch Chấn Cường đợi chính là câu hỏi này của Liễu Kình Vũ, trên mặt y lộ vẻ đắc ý, nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ à, nếu nói về vấn đề cứu tế thì tôi không thể không nói cậu một câu, cậu đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cậu luôn miệng nói chúng tôi đi lên Huyện họp là vô bổ, trên thực tế, chuyến đi này của chúng tôi mất rất nhiều tâm tư, cuối cùng đã lấy được hai trăm ngàn tệ cứu trợ thiên tai. Thoạt nhìn thì có vẻ ít nhưng toàn Huyện có rất nhiều xã, thị trấn đều gặp tai họa, thị trấn Quan Sơn chúng ta lấy được khoản này là nhiều nhất đấy. Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu là Chủ tịch thị trấn, cậu có thể gom được bao nhiêu tiền? Cậu cũng không thể nói suông được.
Thạch Chấn Cường nói mấy câu liền chính là lập một cái bẫy cho Liễu Kình Vũ, trực tiếp ép hắn tới bước đường cùng, không có lối thoát.
Liễu Kình Vũ tất nhiên hiểu được tâm tư của Thạch Chấn Cường, hắn thản nhiên cười, nói:
– Bí thư Thạch, ông nói không sai, tôi cho rằng không chỉ tôi không được nói suông mà toàn bộ Ủy viên Đảng ủy thị trấn chúng ta cũng không được nói suông. Tôi có một đề nghị, lần này tất cả Ủy viên trấn ủy đều phải hành động, thông qua mọi biện pháp để gom góp được khoản cứu trợ thiên tai. Hơn nữa tôi ước chừng, thị trấn Quan Sơn chúng ta gặp tai họa nghiêm trọng như thế, chỉ để bảo đảm cuộc sống căn bản của người dân cũng cần ít nhất mấy triệu tệ, còn sau này xây dựng khôi phục lại thì con số không hề nhỏ, tối thiểu cũng năm mươi triệu tệ. Như vậy đi, chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp bảo đảm cho cuộc sống sinh hoạt của người dân, ít nhất năm triệu tệ. Liễu Kình Vũ tôi hứa trong vòng một tuần lễ, tối thiểu sẽ gom được sáu trăm ngàn tệ. Tất cả mọi người dự tính xem chính mình có thể gom được bao nhiêu tiền?
Thạch Chấn Cường sau khi nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ thì lập tức trở nên ngây dại. Y vốn nghĩ chính mình lấy được từ Huyện hai trăm ngàn tệ, muốn dùng cái này để khoe khoang đắc chí trước mặt Liễu Kình Vũ một chút, không ngờ người này mở miệng liền nói ra con số sáu trăm ngàn tệ, rõ ràng là đang khiêu khích y, hơn nữa còn “mượn lực đẩy lực” khiến cho y tức đến hộc máu. Nếu như y không thể kiếm được hơn con số đó, về sau chỉ sợ sẽ không còn uy tín gì trước mặt mọi người rồi, cho nên sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, y không chút do dự nói:
– Được, tôi là Bí thư Đảng ủy thị trấn, tôi đã kiếm được hai trăm ngàn tệ, bước tiếp theo tôi sẽ nghĩ cách để trong vòng một tuần lễ, ít nhất cũng kiếm thêm được bốn trăm năm mươi ngàn tệ.
Hiện tại tất cả mọi người đều đã nhìn ra Thạch Chấn Cường và Liễu Kình Vũ đang đối đầu với nhau, nhưng lúc này không ai dám phản ứng gì cả. Mọi người vô cùng rõ ràng, trong vấn đề cứu tế này, nếu như không có chút đóng góp gì, chỉ sợ về sau ở Hội nghị Đảng ủy sẽ mất quyền phát ngôn, cho nên tiếp sau từng người từng người một đều lớn tiếng hứa hẹn, người năm trăm ngàn, người hai trăm ngàn…Đến người cuối cùng hứa hẹn xong, phòng họp lại trở nên lặng ngắt.
Liễu Kình Vũ một chiêu này xem như ác độc, cho tất cả mọi người vào bẫy. Cho nên hiện tại rất nhiều người đều nhìn Liễu Kình Vũ với con mắt khác rồi, không ai còn dám coi thường vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi nữa. Người này đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn, đủ giảo hoạt, dường như vô tình mà đặt bẫy tất cả mọi người, khiến cho anh không thể không cắn răng nhảy vào bẫy.
Thạch Chấn Cường thấy không ai có ý kiến gì thì chuẩn bị tuyên bố giải tán.
Nhưng điều khiến y không ngờ chính là Liễu Kình Vũ lại ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Bí thư Thạch, Phó bí thư Tần, các vị Ủy viên, tôi hiện tại muốn đệ trình một đề nghị điều chỉnh nhân sự. Trưởng đồn công an, đồng chí Hàn Quốc Khánh trong thời kì mấu chốt của công tác chống lũ cứu tế đã không tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, cố ý kháng lệnh, gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng cũng như ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đối với công tác chống lũ cứu tế, cho nên ngay lúc ấy tôi đã bãi miễn chức vụ của đồng chí Hàn Quốc Khánh, bổ nhiệm đồng chí Phó đồn trưởng Cổ Tân Vũ là Quyền đồn trưởng. Đương nhiên tôi cũng biết, đối với cấp bậc của đồng chí Hàn Quốc Khánh, tôi không có quyền đưa ra chỉ thị này nhưng lúc đó vô cùng đặc biệt, thời gian quá gấp, cho nên cũng không kịp xin chỉ thị của Bí thư Thạch cũng như Huyện ủy. Hiện tại tôi đề nghị, mọi người có thể thảo luận một chút xem ai là người thích hợp đảm nhiệm vị trí Trưởng đồn công an. Sau khi xác định được thì chúng ta sẽ báo cáo lên Huyện ủy tiến hành phê duyệt.
Ngây người! Gần như tất cả mọi người đều ngây dại.
Không ai có thể ngờ được, một vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi mới nhậm chức chưa đến ba ngày như Liễu Kình Vũ lại còn muốn trực tiếp nhúng tay vào việc sắp xếp nhân sự trong thị trấn. Đây tuyệt đối là vùng cấm của Thạch Chấn Cường, trước kia gần như không người nào dám đụng vào. Mấu chốt ở chỗ, Trưởng đồn công an là do Huyện an bài, trên lý thuyết thì Liễu Kình Vũ không có quyền xử lý người ta, nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình ra tay.