Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 64: Tôi không đồng ý


Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 64: Tôi không đồng ý

Phác Tái Hưng nói xong, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đang suy tư cân nhắc.

Không ai ngờ, Phác Tái Hưng lại thể hiện thái độ nếu như điều kiện được đáp ứng thì sẽ tiến hành đầu tư ở núi Thúy Bình. Điều này những nhà đầu tư trước đây chưa từng đề cập tới. Rất nhiều nhà đầu tư sau khi thấy điều kiện huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn liền không do dự gì mà rút lui. Nhưng không ngờ Phác Tái Hưng lại thể hiện thái độ muốn đầu tư. Sự tồn tại của khả năng này khiến Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường vô cùng hưng phấn, vì họ rất rõ, một khi hạng mục này thực hiện, sẽ là một thành tích lớn bằng trời. Phải biết rằng, Huyện và Thị trấn mỗi năm đều có chỉ thị thu hút đầu tư, đặc biệt là ở huyện. Có những nơi thậm chí còn có chỉ thị thu hút đầu tư nước ngoài. Nếu hạng mục này được tiến hành, đối với Tiết Văn Long mà nói, chỉ tiêu thu hút đầu tư cả năm đã được hoàn thành vượt chỉ tiêu. Có thành tích này, con đường làm quan của y sẽ càng rộng mở thênh thang.

Tuy nhiên, bọn họ cũng chú ý, điều kiện đầu tiên của Phác Tái Hưng là yêu cầu được độc quyền khai thác núi Thúy Bình 100 năm, bất kỳ ai cũng không có quyền can thiệp. Đây tuyệt đối thuộc loại điều khoản bá đạo, vậy điều kiện đằng sau là gì? Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Tiết Văn Long mà thôi. Đối với y mà nói, hiện tại thành tích là quan trọng nhất, về phần quyền hạn khai thác độc quyền trong vòng 100 năm, y căn bản chẳng coi ra gì. Ai muốn khai thác, phát triển thì cứ việc khai thác, phát triển, chỉ cần hạng mục này thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, có thể viết thêm vào bảng vàng thành tích của mình, những cái khác không quan trọng.

Tuy nhiên, khác với tâm tình của Tiết Văn Long, giờ phút này Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ mày nhíu chặt. Nhất là Liễu Kình Vũ, vừa nghe thấy Phác Tái Hưng nhắc tới điều kiện này, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh. Tuy nhiên hắn cũng không để lộ suy nghĩ của mình, mà thản nhiên nói:
– Ồ, điều kiện đầu tiên của ông tôi biết rồi, phía sau còn điều kiện gì nữa? Nói tôi nghe xem.

Thật ra, phản ứng của đám người Tiết Văn Long, Thạch Chấn Cường, Phác Tái Hưng đều nắm được, hơn nữa ông ta cũng hiểu tâm tình của họ. Vì ông ta là một người hiểu về Trung Quốc, vô cùng tinh thông quan trường Trung Quốc, hiểu tâm lý của phần lớn cán bộ. Hơn nữa bình thường ông ta cũng thích tham gia các diễn đàn lớn của Trung Quốc. Một là có thể tìm hiểu các tin tức mới nhất và xu hướng xã hội Trung Quốc, hai là có thể thông qua diễn đàn phát hiện một số cơ hội đầu tư, còn có thể thông qua diễn đàn kết thêm nhiều người bạn, đặc biệt là bạn trong quan trường, tìm hiểu cách nghĩ của họ. Đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta dám lớn tiếng đưa ra điều kiện, vì ông ta tin rằng có những cán bộ vì chiến tích của mình, cái gì cũng có thể làm. Lúc này, thấy Liễu Kình Vũ không chút nghi ngờ điều kiện thứ nhất của mình, liền trực tiếp hỏi những điều kiện phía sau, trong lòng ông ta càng vui mừng. Vốn điều kiện thứ nhất chính là rao giá trên trời, đang còn đợi bên phía Liễu Kình Vũ mặc cả, nhưng không ngờ Liễu Kình Vũ căn bản không mặc cả. Sau đó, ông ta cho rằng Liễu Kình Vũ vì chiến tích của mình mà trở nên ngốc nghếch, cho nên ông ta lại sư tư mở miệng rộng nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, điều kiện thứ hai của chúng tôi là phải dành ưu đãi về thuế cho tập đoàn Vũ Thiên chúng tôi, ít nhất là 20 năm miễn thuế. Dù sao hạng mục này của chúng tôi một khi xây dựng xong, sẽ đem lại hiệu ứng thúc đẩy rất lớn cho nền kinh tế, tôi tin mặc dù không có chút thuế này, kinh tế huyện Cảnh Lâm vẫn sẽ tăng vọt. Hơn nữa đường từ thị trấn Quan Sơn tới huyện Cảnh Lâm cũng phải nhanh chóng mở rộng, sửa chữa, chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo du khách có thể thuận lợi tới thị trấn Quan Sơn.


Trên mặt Liễu Kình Vũ vẫn nhàn nhạt như cũ:
– Ồ, còn điều kiện gì không?

Phác Tái Hưng thật sự có chút ngây dại, ông ta không ngờ mình nói hai điều kiện lớn như thế, Liễu Kình Vũ còn không hề mặc cả, cho nên ông ta càng tham lam, trầm giọng nói:
– Tôi còn có một yêu cầu, đó là những hộ dân trong khu vực 2km gần khu du lịch phải di dời, để tránh ảnh hưởng tới hình tượng khu du lịch. Về phần yêu cầu khác, sẽ do đại diện đàm phán của chúng tôi đề cập trong buổi kí kết hợp tác.

– Ồ, tổng giám đốc Phác Tái Hưng, có phải tôi có thể hiểu là, những điều ông nói đều là điều kiện trước khi hợp tác. Nếu chúng tôi không thể đáp ứng, các ông cũng sẽ không suy nghĩ tới việc đầu tư khu du lịch núi Thúy Bình?
Liễu Kình Vũ thản nhiên hỏi.

Phác Tái Hưng rất chắc chắn gật đầu:
– Đúng vậy, những điều trên là điều kiện hợp tác cơ bản của chúng tôi. Đương nhiên, về một số điều kiện, chúng ta vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện cụ thể.

Phác Tái Hưng cũng không nói cứng, vì ông ta thấy được triển vọng tốt đẹp của hạng mục núi Thúy Bình, ông ta cũng không hy vọng đàm phán không thành công.

Nhưng lúc này trên mặt Liễu Kình Vũ lộ vẻ nghiêm túc nói:
– Ồ, đàm phán sao? Tôi thấy không cần, hiện tại tôi có thể trực tiếp trả lời ông. Đối với những điều kiện này của ông, tôi đều không đồng ý. Cho nên, giữa chúng ta không cần phải tiến hành đàm phán. Vậy chỉ lãng phí thời gian thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy, giơ tay nói:
– Tổng giám đốc Phác Tái Hưng, các anh em tập đoàn Vũ Thiên ngàn dặm xa xôi tới khảo sát hạng mục huyện Cảnh Lâm chúng tôi, đối với tinh thần chuyên nghiệp này của các ông, tôi rất kính trọng. Cảm ơn sự khẳng định của các ông đối với hạng mục hiện tại của chúng tôi. Xin chào, hoan nghênh lần sau các vị tới chỗ chúng tôi du lịch.

Kinh hoàng! Phác Tái Hưng kinh hoàng, Hạ Chính Đức kinh hoàng, Tiết văn Long và Thạch Chấn Cường cũng kinh hoàng.

Không ai trong số họ ngờ rằng, đối phương vừa đưa ra mấy điều kiện như vậy, Liễu Kình Vũ lại không xin chỉ thị bất cứ ai, trực tiếp từ chối. Hơn nữa còn trực tiếp từ chối không lưu tình, trực tiếp đuổi khách.


Khi đó sắc mặt Phác Tái Hưng đen lại. Ông ta không ngờ, Liễu Kình Vũ không nể mặt nhà đầu tư chút nào. Mình dù sao cũng là nhà đầu tư, trước kia lúc nào mình đi thương lượng hạng mục, đám cán bộ địa phương đều phải nịnh bợ mình, sợ mình tỏ ra bất mãn với điều gì. Về phần những điều kiện mình đưa ra, đối phương cho dù có không hài lòng thì cũng sẽ uyển chuyển thể hiện ra. Ít nhất cũng sẽ tiến hành hiệp thương thông qua đàm phán. Còn Liễu Kình Vũ này thì hay rồi, trực tiếp từ chối, hơn nữa còn hạ lệnh đuổi khách, anh bạn này là cán bộ sao? Tác phong quá thô cứng, quá ngông cuồng, rất không có kiến thức.

Phác Tái Hưng cũng là một người có kinh nghiệm chiến đấu. Nhìn thái độ này của Liễu Kình Vũ, ông ta biết thừa. Đương nhiên ông ta hiểu Liễu Kình Vũ trực tiếp gõ bàn ra quyết định tuyệt đối thuộc loại hành động quan trường không dung. Nhất là dưới tình huống cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều có mặt, cho nên ông ta đảo mắt, lập tức sắc mặt bình tĩnh nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, thật không ngờ thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm các cậu lại đối xử với nhà đầu tư như vậy, thật sự khiến tôi quá thất vọng. Cậu đã thể hiện thái độ như vậy, vậy hạng mục kia chúng ta không còn gì phải bàn. Đợi sau khi tôi quay về, sẽ kể thái độ tiếp đãi nhà đầu tư của các cậu với những bạn Hàn Quốc, tôi phải nói cho họ biết, lãnh đạo huyện Cảnh Lâm các cậu rốt cục đối đãi với nhà đầu tư chúng tôi như thế nào. Cáo từ!

Nói xong, Phác Tái Hưng đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

Thấy vậy, Tiết Văn Long ngồi không yên, đây chính là cơ hội có được chiến tích. Hơn nữa đối phương còn rất có ý muốn đầu tư, sao có thể để họ đi như vậy, nhất là từ thái độ của Phác Tái Hưng có thể thấy ông ta rõ ràng coi Liễu Kình Vũ là người quyết định. Như vậy sao có thể được. Cho nên y lập tức đứng dậy đuổi theo nói:
– Tổng giám đốc Phác, không nên vội, không nên vội, trong huyện Cảnh Lâm chúng tôi còn chưa tới lượt Liễu Kình Vũ làm chủ, cậu ta thể hiện thái độ, cũng không thể đại biểu cho thái độ của các lãnh đạo huyện Cảnh Lâm chúng tôi. Về nhiều phương diện, chúng ta vẫn có thể ngồi xuống bàn bạc.

Đương nhiên Phác Tái Hưng không thực sự muốn đi, chỉ là ông ta muốn ra vẻ một chút, nghe Tiết Văn Long nói xong, ông ta quay đầu tỏ vẻ bi phẫn nói:
– Chủ tịch huyện Tiết, thật sự rất xin lỗi, tôi còn phải tới huyện Thiên Chấn sát cạnh các ông để khảo sát một hạng mục khu du lịch khác. Tôi xin cáo từ trước. Nếu thật sự các ông có ý muốn hợp tác với chúng tôi, đợi các ông quyết định xem ai là người có thể làm chủ ở huyện Cảnh Lâm, phái người liên lạc với thư ký của tôi, đợi cậu ta xác định xong sẽ thông báo cho tôi, cáo từ.
Nói xong, Phác Tái Hưng không chút do dự rời đi.


Tiết Văn Long đuổi theo thuyết phục thêm hai câu không có kết quả, chỉ có thể trước tiên tiễn đối phương ra ngoài. Lúc này Liễu Kình Vũ và đám Hạ Chính Đức cũng đứng dậy ra ngoài tiễn. Sau khi đối phương đi, Tiết Văn Long lập tức nổi giận đùng đùng quát lên với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách quyết định à? Đây là cậu đang thu hút đầu tư sao? Cậu biết thế nào là thu hút đầu tư không? Cậu biết thế nào gọi là đàm phán không? Cậu cho rằng Chủ tịch thị trấn thì đủ tư cách sao?

Tiết Văn Long hướng một loạt mũi dùi tới Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Thạch Chấn Cường cũng nổi giận đùng đùng:
– Liễu Kình Vũ, hành vi của cậu rất võ đoán, trong mắt cậu còn lãnh đạo Huyện ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn không? Cậu thật quá đáng, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm về hành vi ngày hôm nay.

Lúc này, Hạ Chính Đức không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Liễu Kình Vũ, ông ta cũng cần sự giải thích của Liễu Kình Vũ.

Thấy Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường lần lượt nổi giận, Liễu Kình Vũ không chút hoang mang nói:
– Chủ tịch huyện Tiết, Bí thư Thạch, tôi hiểu tâm lý muốn nắm được hạng mục này của các ông, nhưng chúng ta phải tự hỏi mình một câu, vì sao chúng ta muốn mở rộng hạng mục núi Thúy Bình? Mục đích căn bản của việc mở rộng hạng mục là gì? Là để đáp ứng nhu cầu thành tích cá nhân của một số cán bộ, hay để kích thích kinh tế phát triển, mang lại lợi ích cho nhân dân từ việc phát triển hạng mục này? Tôi muốn hỏi các vị, nếu chúng ta đồng ý với Phác Tái Hưng, nhân dân thị trấn Quan Sơn sẽ có được lợi ích gì? Nếu chúng ta đồng ý yêu cầu của ông ta, ngoài những người làm quan có được thành tích, rốt cuộc chúng ta thu được gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.