Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 61: Nói không sợ ai
Liễu Kình Vũ thấy trên mặt mọi người đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn rất rõ, những lời biện giải của mình đã khiến tất cả mọi người phải suy nghĩ. Dù sao, mọi người đều không ngốc, rất nhiều chuyện một điểm liền hiểu rõ, mà Liễu Kình Vũ tin, lúc hai người Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long thao tác việc này, không nghĩ tới nhân tố Hạ Chính Đức. Bọn họ cho rằng, chỉ cần không có mặt Hạ Chính Đức, dùng những tài liệu này là có thể trực tiếp hạ gục mình. Thêm cả đúng là mỗi ngày mình đều chạy tới núi Thúy Bình, như vậy, nửa giả nửa thật bên ngoài không có sơ hở, mấy lãnh đạo nội bộ bọn họ vừa thương lượng, định ra tội danh, tới khi đó Hạ Chính Đức có tham gia vào cũng đã muộn. Chỉ là họ không ai ngờ, Hạ Chính Đức lại đột nhiên chạy ra, lúc này liền cho mình cơ hội.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ lại nói ra lời khiến người khác ngạc nhiên, nhìn về phía Tiết Văn Long âm trầm nói:
– Chủ tịch huyện Tiết, bí thư Thạch, chẳng phải mọi người nói tôi theo đuổi hạng mục núi Thúy Bình là không làm việc đàng hoàng sao? Vậy hôm nay tôi trước tiên nói rõ, Liễu Kình Vũ tôi tin tưởng trong vòng một tháng sẽ tìm được nhà đầu tư cho hạng mục này. Bởi vì đây là một hạng mục xanh hóa, tuyệt đối là một hạng mục có giá trị đầu tư lớn. người thật sự có con mắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua hạng mục tốt này. Chủ tịch huyện Tiết, tôi không biết rút cục ngài có hiểu biết về sức lan tỏa của internet không. Nhưng tôi muốn nói với ngài là cùng với sự phát triển của mạng internet, sự tiến bộ của xã hội, hình thức thu hút đầu tư sớm đã không còn hạn chế trong những buổi hội đàm đầu tư, hoặc tổ chức thành đoàn thể đi tới địa khu kinh tế phát triển, tới những doanh nghiệp nước ngoài lớn du thuyết đơn giản như vậy. Không thể nghi ngờ, những hình thức thu hút đầu tư đó có hiệu quả, nhưng hiện tại, càng nhiều hình thức có hiệu quả hơn, nhanh hơn cũng tồn tại. Ngài không hiểu, không có nghĩa không tồn tại. Việc ngài không làm được, không có nghĩa người khác không làm được. Hơn nữa tôi vẫn luôn điều tra nghiên cứu hạng mục núi Thúy Bình này, đã từng báo cáo với bí thư Hạ, Bí thư Hạ cũng rất ủng hộ. Không tin, ngài có thể hỏi bí thư Hạ.
Nói không hề sợ bị người khác để ý.
Lúc này, không chỉ có Tiết Văn Long bị những lời của Liễu Kình Vũ dọa sợ, Hạ Chính Đức cũng chấn kinh. Vì Liễu Kình Vũ căn bản không hề báo cáo hạng mục núi Thúy Bình với ông ta. Nhưng Hạ Chính Đức phản ứng rất nhanh, đặc biệt là khi nghe Liễu Kình Vũ nói tự tin trong một tháng tìm được nhà đầu tư, ý nghĩ đầu tiên của ông ta chính là Liễu Kình Vũ khoác lác, nhưng sau đó ông ta lập tức phủ định ý nghĩ này. Vì sau mấy lần tiếp xúc với Liễu Kình Vũ, ông ta phát hiện người thanh niên này mặc dù làm việc có lúc rất dũng mãnh, thậm chí hành động theo cảm tính, nhưng làm việc lại rất có cấu trúc, tiến thoái tự nhiên, tuyệt đối không bắn tên không mục đích. Cho nên ông ta ngay lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ nói đã xin chỉ thị của mình nhất định thâm ý sâu sắc, hơn nữa nếu Liễu Kình Vũ nói tìm được nhà đầu tư là thật, như vậy cũng hàm ý là Liễu Kình Vũ đang đẩy chiến tích cho mình. Lúc này, nếu Hạ Chính Đức rút lui, e rằng thực sự sẽ làm tan ý định của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa Hạ Chính Đức cũng là một người có trách nhiệm, cứ cho là Liễu Kình Vũ không nói thật, để bảo vệ một nhân tài quan trường một lòng vì nước vì dân như Liễu Kình Vũ, ông ta cũng sẽ chọn thái độ bao dung với Liễu Kình Vũ, cho nên ông ta gật gật đầu nói:
– Ừ, không sai, đồng chí Liễu Kình Vũ đã báo cáo chuyện nghiên cứu phát triển khai thác hạng mục núi Thúy Bình với tôi. Tôi rất ủng hộ, tôi cho rằng, hạng mục này mặc dù mấy đồng chí già nua chúng ta không làm được, nhưng không có nghĩa là các đồng chí cán bộ trẻ không làm được? Chúng ta phải cho những đồng chí trẻ cơ hội thể hiện.
Nghe Hạ Chính Đức nói vậy, sắc mặt của Tiết Văn Long rất khó coi, trong ánh mắt gần như phun ra lửa, bởi vì y rất rõ, việc này bị Hạ Chính Đức nhận vào như vậy, gần như trực tiếp che giấu tội làm việc tắc trách của Liễu Kình Vũ. Bởi vì cái cây đại thụ Hạ Chính Đức này mà muốn bảo vệ cây non Liễu Kình Vũ thì quả thật quá đơn giản. Hơn nữa sự việc như này quả thật không có chứng cứ để chứng minh hoặc phủ định. Tuy nhiên Tiết Văn Long cũng không phải loại ngồi không đợi chết. Đã không có cách nào kết tội làm việc tắc trách, y lập tức hướng đầu mâu vào lời hứa thu hút đầu tư trong vòng một tháng mà Liễu Kình Vũ vừa nói. Y lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí liễu Kình Vũ, vừa rồi cậu luôn mồm nói có thể tìm được nhà đầu tư hạng mục núi Thúy Bình trong vòng một tháng. Hy vọng những lời cậu nói là thật. Nếu không, việc cậu vi phạm kỷ luật, làm việc tắc trách và một số vấn đề khác đều sẽ bị tính một thể, cậu thấy sao? Hoặc lời cậu vừa nói chỉ là kế hoãn binh, muốn kéo dài, làm giảm nhẹ tính chất sự việc?
Lần này Tiết Văn Long trực tiếp chém cụt đường lui của Liễu Kình Vũ, buộc hắn chỉ có hai lựa chọn. GIờ phút này Hạ Chính Đức ngồi bên cạnh, trong mắt lộ vẻ lo âu, cau mày nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Lời hứa của Liễu Kình Vũ quá hoành tráng. Phải biết rằng, mấy năm trước phía huyện Cảnh Lâm cũng đã cố gắng nhiều lần, ngay cả thành phố cũng từng ra tay, nhưng vẫn chưa thể tìm được bất kỳ nhà đầu tư nào cho núi Thúy Bình. Nguyên nhân này có nhiều mặt, một mặt là đỉnh núi tên gọi Thúy Bình thực ra quá nhiều, thiếu sự độc đáo. Hai là tài nguyên du lịch thành phố Thương sơn quá phong phú, phong cảnh khá giống núi Thúy Bình. Thành phố cũng không thể tập trung toàn lực cho hạng mục này. Ba là tình trạng giao thông của huyện Cảnh Lâm quá tệ, nhà đầu tư không nhất thiết phải tốn công tốn sức như thế. Nhưng Liễu Kình Vũ lại nói có cách tìm nhà đầu tư trong vòng một tháng, điều này đúng là có chút hơi liều lĩnh.
Vậy mà liễu Kình Vũ lại dường như chưa hiểu ý Tiết Văn Long, ngạo nghễ nói;
– Không thành vấn đề. Nếu trong vòng một tháng tôi không thể tìm được nhà đầu tư, tôi đồng ý chịu sự xử lý của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi sẽ không ý kiến gì.
Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ đột nhiên trầm xuống, giọng nói đầy cuồng ngạo:
– Nhưng, Chủ tịch huyện Tiết, đồng chí Thạch Chấn Cường, tôi cũng có một yêu cầu, đó là nếu thật sự trong vòng một tháng tôi có thể tìm được nhà đầu tư, hai người nhất định phải công khai xin lỗi tôi, xin lỗi việc đã đổ oan cho tôi. Đừng tưởng đặt một đống tài liệu trên bàn làm việc của tôi là có thể chứng minh Liễu Kình Vũ tôi tắc trách. Thực sự tắc trách không phải là phê duyệt hay không phê duyệt tài liệu, mà là có cố gắng cho lợi ích thiết thực của nhân dân, có cố gắng phấn đấu vì sự phát triển kinh tế hay không. Cũng không thể một người chẳng làm gì lại hoa tay múa chân, vậy sẽ khiến lòng người không phục. Sao, Chủ tịch huyện Tiết, đồng chí Thạch Chấn Cường, có dám nhận yêu cầu này của tôi không?
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ. Không ai ngờ Liễu Kình Vũ lại kiêu ngạo tới mức đó, lại bắt Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường công khai xin lỗi, thật quá dũng cảm và quyết đoán. Tuy nhiên giờ phút này Hạ Chính Đức không những không phản cảm tác phong của Liễu Kình Vũ, ngược lại còn càng thêm thích thú. Vì ông ta tin, Liễu Kình Vũ người này làm việc tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích, rất có thể thật sự có cách.
Mà lúc này, Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Vương Chí Cường vẫn thờ ơ từ nãy giờ cũng động tâm. Từ sau khi ông ta tới, vẫn luôn làm theo yêu cầu của lãnh đạo, chăm chú để ý nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ. Ông ta phát hiện, người thanh niên tên Liễu Kình Vũ kia mới chỉ 22 tuổi, nhưng khi đối diện với Tiết Văn Long vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, trên mặt lại không có chút nào sợ hãi. Trong những người cùng tuổi, tuyệt đối là một người rất đặc biệt. Mặc dù bản thân mình là mỏ dầu cũ như vậy, đối mặt với Tiết Văn Long cũng cực kỳ thận trọng, nhưng không ngờ Liễu Kình Vũ lại không hề sợ hãi, từ đó có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.
Lúc này, Tiết Văn Long không ngờ Liễu Kình Vũ lại muốn ép mình đánh cuộc với hắn. Điều này khiến y trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Theo y, hành vi này của liễu Kình Vũ có chút trẻ con. Tuy nhiên y lại thấy, vấn đề nhà đầu tư mà toàn bộ cán bộ Huyện ủy, Uỷ ban nhân dân và huyện Cảnh lâm cũng như thành phố Thương Sơn không giải quyết nổi, Liễu Kình Vũ vắt mũi chưa sạch này căn bản cũng không thể giải quyết. Cho nên y sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
– Được, Liễu Kình Vũ, nếu thật sự cậu có thể thu hút được nhà đầu tư, Tiết Văn Long tôi xin lỗi cậu cũng chẳng sao. Nhưng nếu không có nhà đầu tư, tôi sẽ trực tiếp cách chức Phó bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn của cậu.
Liễu Kình Vũ không do dự gật đầu:
– Không thành vấn đề, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Tiết Văn Long cũng khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên. Hắn lấy điện thoại ra nhìn, không ngờ là người bạn trên diễn đàn hay gặp, hắn vội nhận điện thoại cười nói:
– “Tùy liền khán khán”, sao đột nhiên gọi điện cho tôi thế? Không phải anh muốn tới huyện Cảnh Lâm chúng tôi đầu tư sao?
Lúc nói lời này, Liễu Kình Vũ mang giọng điệu trêu chọc, nhưng sâu trong nội tâm cũng có một tia hy vọng.
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, lập tức nói chắc nịch:
– Liễu lão đại (nickname của Liễu Kình Vũ) à, vừa rồi cậu gửi ảnh động Tiên nhân cho tôi tôi xem rồi, phong cảnh thật đẹp không sao tả xiết. Tôi là Phác Tái Hưng, tổng giám đốc bộ phận đầu tư tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc. Tôi chuẩn bị chiều thứ 6 này sẽ dẫn đoàn khảo sát tới thị trấn Quan Sơn, khảo sát thực địa tình hình khu phong cảnh núi Thúy Bình, xem có cơ hội đầu tư không. Nếu điều kiện có thể, tôi chuẩn bị đầu tư ba trăm triệu giai đoạn đầu để xây dựng hạng mục.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói;
– Được, không thành vấn đề, rất hoan nghênh. Tuy nhiên tôi nhắc nhở Phác tiên sinh một chút, tình hình giao thông và điều kiện thị trấn Quan sơn chúng tôi đều rất gian khổ. Lúc các anh đến tốt nhất nên lái xe việt dã, điểm này tôi tuyệt đối không lừa các anh.
Phác Tái Hương thấy Liễu Kình Vũ nói thẳng ra vậy cũng sững sờ. Trước kia mỗi khi anh ta đi khảo sát một địa phương nào đó, tất cả mọi người đều muốn nghĩ cách khen ngợi ưu thế của phía mình, không ngờ Liễu Kình Vũ lại nói ra khuyết điểm trước, tuy nhiên anh ta lập tức nghĩ ra một vấn đề mới:
– Liễu lão đại, có thể hỏi một chút rốt cuộc cậu là thân phận gì? Tới khi đó tôi liên hệ với cậu như nào?
Liễu Kình Vũ cười cười nói:
– Tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, sau khi đoàn khảo sát các anh tới, trực tiếp tới Ủy ban thị trấn Quan Sơn tìm tôi là được. Tôi sẽ dẫn các anh đi khảo sát thực địa núi Thúy Bình. Tôi khá quen với tình hình bên đó.
Phác Tái Hưng luôn miệng cảm ơn, sau khi hai bên hẹn thời gian gặp, liền ngắt máy.
Chấn động! Tất cả mọi người đều bị tin này làm cho chấn động. Nghĩ tới ước định khi trước của Liễu Kình Vũ và Tiết Văn Long, rất nhiều người trong phòng đều hưng phấn, bọn họ đều muốn biết, mâu thuẫn giữa Liễu Kình Vũ và Tiết Văn Long rốt cuộc sẽ giải quyết như thế nào.